Khi Tiêu Dung và Khuất Vân Diệt vừa mới chợp mắt thì gần như cùng lúc đó, Tôn Nhân Loan cũng bị đánh thức.
Việc tư binh xuất động khiến dân chúng bất an, nhưng dưới sự che giấu khéo léo của Dương Tàng Nghĩa, trong hoàng cung hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì. Vì vậy, khi Tôn Nhân Loan biết được toàn bộ sự tình, thì mọi chuyện đã hạ màn, cục diện cũng đã định rồi.
Có thể tưởng tượng được Tôn Nhân Loan đã tức giận đến mức nào, đặc biệt là sau khi biết Khuất Vân Diệt vậy mà đích thân vượt sông Hoài, tới tận nơi để cứu Tiêu Dung.
Trong triều, Dương Tàng Nghĩa vốn dĩ đã ở thế yếu hơn Tôn Nhân Loan một bậc. Nay là người phạm sai lầm, ông ta cũng chỉ có thể cam chịu để Tôn Nhân Loan mắng mỏ. Chỉ là Dương Tàng Nghĩa và Tôn Thái hậu lại khác nhau.
Tôn Thái hậu chỉ là ngoài hung trong sợ, dù nàng ta có quát tháo thế nào thì trong lòng cũng vẫn khiếp hãi Tôn Nhân Loan.
Còn Dương Tàng Nghĩa thì khác. Ông ta không sợ Tôn Nhân Loan, cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì. Ông ta chỉ thấy bản thân xui xẻo vì đã tin nhầm người không nên tin mà thôi.
Vì vậy, Dương Tàng Nghĩa lặng lẽ chịu đựng một hồi cuồng phong bạo vũ. Đợi đến khi Tôn Nhân Loan phát tiết gần đủ rồi, ông ta mới ngẩng đầu lên, cất tiếng tranh luận lý lẽ, cố gắng dẫn dắt sự chú ý của Tôn Nhân Loan chuyển sang Tiêu Dung.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT