Khi trời vừa hửng sáng, Tiêu Dung và mọi người cuối cùng cũng đến được bến thuyền bên sông Hoài. Chiếc thuyền của họ vẫn đang đợi nơi đó, vừa thấy người đến, liền vội vàng tháo dây neo.
May mà bến thuyền là địa bàn của phe mình, nếu còn phải giao chiến với thủy quân bên bờ, thì không biết còn phải trì hoãn bao lâu nữa.
Những chiến mã dưới thân bọn họ đã sắp chịu không nổi, vừa lên thuyền liền thở hồng hộc như trâu cày ruộng. E rằng đến khi về được bờ bên kia, một nửa số ngựa sẽ gục xuống mất thôi.
Thế nhưng, cũng chẳng còn cách nào khác, thời khắc sinh tử, ai còn lo được sống chết của ngựa, giữ được mạng mình đã là phúc lớn rồi.
Trong các thế lực lớn ở Trung Nguyên, Trấn Bắc quân có lẽ là đội quân không lo thiếu ngựa nhất, bởi trong quá trình truy quét đuổi đám giặc Hồ, gần như tất cả những con ngựa sống sót đều trở thành chiến lợi phẩm, hoàn toàn không cần phải bỏ tiền ra mua của dị tộc.
Thế nhưng chiến lợi phẩm cũng là vật tiêu hao.
Trung Nguyên không sản xuất ngựa, sớm muộn gì cũng phải cùng đám giặc Hồ nơi thảo nguyên tiến hành giao dịch. Không biết lần này đánh hạ bộ tộc Mộ Dung của người Tiên Bi, có thể ép dân thường của họ nuôi ngựa cho mình hay không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play