Sắc mặt Khuất Vân Diệt trông chẳng vui vẻ gì cho cam.
Tiêu Dung đại khái cũng biết vì sao. Khuất Vân Diệt là người cố chấp, lại không thích thay đổi. Nếu không phải thế gian lắm hiểm họa, sáng tối đều có địch trong tối ngoài sáng, e là hắn chẳng buồn làm cái chức Trấn Bắc Vương gì đó. Được làm một vị tướng chinh chiến nơi sa trường, hắn cũng đã an nhiên tự tại.
Tiêu Dung theo Khuất Vân Diệt bao lâu nay, ngoại trừ lần Dư Thiệu Thừa đến đầu quân khiến hắn tỏ vẻ hài lòng ra, thì những kẻ khác dù là ai, lần đầu đến Trấn Bắc quân doanh đều phải lãnh đủ vẻ mặt lạnh tanh của Khuất Vân Diệt. Ngay cả bản thân Tiêu Dung lúc ban đầu cũng không ngoại lệ.
Di Cảnh và Tiêu Dung vốn giống nhau, đều là kẻ có chí hướng rõ ràng, mục tiêu vững chắc, nên chẳng mấy bận tâm đến thái độ của Khuất Vân Diệt.
Nhưng Tống Thước thì khác, hắn là bị Tiêu Dung cưỡng ép kéo lên con thuyền này, lại mang cái tính vừa tinh khôn vừa có chút khờ dại, sau lưng còn là cả một gia tộc đang kỳ vọng vào hắn. Nếu để Tống Thước cảm thấy bị xúc phạm, Tiêu Dung cũng chưa chắc dỗ được.
Vừa thấy Khuất Vân Diệt không nói gì, Tiêu Dung liền biết chuyện chẳng lành, y vội vã xoay người mỉm cười nói với Tống Thước: “Được rồi, đêm qua vội vã, chưa kịp để Tống công tử ra mắt Đại vương. Nay đã gặp mặt, Đại vương cũng cần tịnh dưỡng, không bằng Tống công tử cứ lui trước. Đợi đến khi đến được thành Trần Lưu, sẽ có dịp chào hỏi tường tận.”
Tống Thước liếc Tiêu Dung một cái, ánh mắt như mang theo bao điều muốn nói. Rồi bỗng nhiên, hắn mỉm cười chắp tay hành lễ, ngoan ngoãn quay người lui ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT