Hôm ấy sau khi Tiêu Dung ngã quỵ, A Thụ và phu xe cùng một đám bách tính bị sắc mặt của y doạ sợ. Bọn họ đồng lòng đưa y vào thành Bình Dương.
Quan binh canh giữ cửa thành vừa liếc mắt nhìn dung mạo của Tiêu Dung, chẳng cần giấy tờ gì mà lập tức cho họ thông qua.
Vào thời đại này, chỉ có những gia tộc thế gia đại tộc mới dưỡng nổi một nam tử có dung mạo như Tiêu Dung. Dù kẻ dân thường thật sự sinh ra tướng mạo tương tự, thì cũng sớm bị thế gia vọng tộc thu về làm cấm luyến rồi, việc ung dung tự tại đi lại ngoài đường là không thể.
Thế cuộc rối ren, lễ nhạc bại hoại, nhiều quy củ từng rất nghiêm ngặt nay đều chẳng còn tác dụng.
Lúc Tiêu Dung mới xuyên đến, nơi y đặt chân đầu tiên là quận Tân An thuộc về Nam Ung. Phía Bắc không chịu sự quản lý của Nam Ung, nhưng chẳng ai thèm quản chuyện bá tánh lui tới giữa hai miền Nam Bắc.
Suy cho cùng là vì không thể quản nổi. Tình hình Trung Nguyên chia cắt đã kéo dài tròn 180 năm. Trong 180 năm ấy, trên mảnh đất Trung Nguyên đã thay tới 67 vị hoàng đế. Kỳ quặc nhất là từng có thời điểm, cùng một lúc có đến sáu vị hoàng đế, mỗi người tự xưng một cõi.
Thật ra, nói đúng thì năm nay vẫn còn là năm tốt. Chiến loạn ít, Nam Ung không có chuyện gì, Khuất Vân Diệt bận đánh ngoại tộc, chẳng ai đến quấy nhiễu bách tính.
Chỉ là, cũng chỉ đến năm nay thôi. Chẳng bao lâu nữa, thế cục sẽ lại rối ren lần nữa, khói lửa chiến tranh sắp sửa che phủ toàn cõi Trung Nguyên.
Sáng sớm, làn sương mỏng ẩn hiện trên phố xá, Tiêu Dung đẩy cửa sổ tửu quán, ngồi bên cửa ngước mắt nhìn ra con phố cổ kính ngoài kia.
Tối hôm đó sau khi tỉnh giấc, cảm giác suy yếu trong thân thể y đã giảm đi không ít. Tình trạng chỉ cần cử động là ho cũng không còn nữa.
Ngắm cảnh phố phường yên tĩnh ấy, lẽ ra lòng y nên thấy nhẹ nhõm, nhưng thật sự không cách nào bình tĩnh nổi.
Đã nửa năm rồi…
Xuyên đến nơi này đã nửa năm, Tiêu Dung vẫn không thể nào kìm nén được nỗi bi thương trong lòng.
Sao lại xui đến thế cơ chứ!!!
Y tới chết cũng không thể quên được ngày hôm ấy.
Giây trước, Tiêu Dung còn đang đứng ở vị trí trung tâm trên hội trường lớn trường học mà tạo dáng thật ngầu, chờ lúc đèn tắt để trình diễn tiết mục đơn vũ của mình.
Giây sau đèn tắt, y trong tư thế giơ kiếm nâng chân thực hiện động tác khó… Xuất hiện giữa chợ thành Tân An.
Lão đồ tể bán thịt heo kinh ngạc nhìn y, con dao trong tay rơi xuống cạch một tiếng, cắm ngay trên miếng thịt đầu heo mà một đại nương nào đó muốn mua.
Đầu heo bị rạch nát mặt, đại nương nổi giận mắng xối xả, Tiêu Dung nhân lúc hỗn loạn mà lẩn trốn đi.
Tiêu Dung kinh hãi tột độ, nhất thời không phản ứng kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
May mà y đang múa kiếm, quần áo là cổ trang, nhưng cổ trang này khác cổ trang kia. Trong mắt người hiện đại có thể xem là giống nhau, nhưng đối với người ở thời đại này, bộ đồ trông vô cùng quái dị.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi vắng vẻ để ẩn mình, Tiêu Dung ôm thanh bảo kiếm mà hiệu trưởng dù đau lòng đến không nỡ nhưng vẫn cho mượn làm đạo cụ. Y vừa ngồi xổm xuống sau đống củi thì cái thanh âm khiến người ta nghiến răng nghiến lợi kia liền vang lên…
Thanh âm ấy chính là thanh âm của hệ thống.
Hệ thống này nói sau khi trải qua tính toán, Tiêu Dung là người có khí trường tương hợp nhất, giá trị tương thích cao nhất với nhân vật lịch sử Khuất Vân Diệt.
Khuất Vân Diệt vốn nên xưng đế, mở ra vương triều của riêng mình, tiếc là vận số không thuận, cuối cùng phải chết ở thành Trần Lưu. Ngàn năm qua đi, người tiếc thương cho hắn nhiều không kể xiết, hệ thống cảm nhận được và quyết tâm giúp hắn cải mệnh.
Song chuyện ở nhân gian phải do con người tự giải quyết, hệ thống không thể trực tiếp tham gia. Bởi vậy nó đã tìm kiếm suốt 3000 năm, trong số những người hiểu rõ vận mệnh của Khuất Vân Diệt thì Tiêu Dung là người có xác suất thành công cao nhất.
Tiêu Dung nghe xong, suýt chút nữa phun ra máu.
“Hắn mệnh khổ thì liên quan gì đến ta? Từ xưa đến nay kẻ khổ nhiều như sao trên trời, quái nào lại kéo ta vào chuyện này?! Ngươi là cái hệ thống thất đức gì thế, mau mau đưa ta về!”
Tiêu Dung ngoài mặt tỏ ra cứng cỏi, nhưng chỉ y mới biết trong lòng mình đã hoảng đến mức nào.
Những lời hệ thống nói không sai, Tiêu Dung quả thật hiểu rõ về đoạn lịch sử này, hiểu đến nỗi chưa kịp nghĩ ngợi đã buột miệng từ chối. Bởi vì căn bản, đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Khuất Vân Diệt định sẵn là phải chết, không ai cứu nổi hắn!
Hệ thống thấy Tiêu Dung kiên quyết như thế, thoáng im lặng, sau đó đáp: “Được thôi, vậy ta đưa ngươi về. Ngươi còn điều gì muốn trăn trối không?”
Tiêu Dung: “Trăn trối?”
Hệ thống: “Đúng vậy. Ngay giây sau ngươi trở về, đèn lớn trên sân khấu sẽ rơi xuống và ngươi sẽ bị gãy đốt sống cổ. Lấy trình độ y học thời của ngươi, loại vết thương chí mạng ấy là hết cứu rồi. Xét thấy ta và ngươi có duyên gặp gỡ, ngươi có thể để lại lời trăn trối, như muốn mặc đồ gì trong tang lễ, nằm trong quan tài kiểu gì, ta sẽ báo mộng cho người nhà ngươi biết.”
Tiêu Dung: “…”
Dứt lời, hệ thống chuẩn bị đưa Tiêu Dung trở về. Y ngơ ngác nhìn nó, khoảnh khắc phản ứng lại, nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc lóc.
“Không không không! Ta đổi ý rồi! Để ta ở đây đi mà! Nghĩ kỹ lại, Khuất Vân Diệt thật sự không đáng chết! Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp(*), ta sinh dưới cờ đỏ lớn lên trong ánh sáng, sao có thể cự tuyệt lời của ngươi, giao cho ta đi, để ta cứu hắn!”
(*) Câu tục ngữ: “Cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp” nói đến lòng yêu thương con người. Biểu hiện bằng sự xem trọng mạng người hơn tất cả những thứ khác, một mạng người còn quý hơn xây 7 tầng tháp. Đừng làm ngơ trước sinh mạng của người khác, dùng hết sức cứu chữa khi có thể.
Hệ thống nghe vậy liền mỉm cười nhàn nhạt.
Hệ thống chỉ có thể đưa người tới, không thể cấp cho Tiêu Dung bàn tay vàng. Nhưng với vốn tri thức trong đầu y, đó đã là bàn tay vàng mạnh nhất rồi.
Sau một hồi thao tác, hệ thống đem vận mệnh của Tiêu Dung và Khuất Vân Diệt liên kết lại.
Xong việc, hệ thống mới nói cho Tiêu Dung biết, bởi vì mạng này của y coi như là nhặt được. Nếu nhiệm vụ thất bại, y cũng phải cùng Khuất Vân Diệt đồng quy vu tận. Hơn nữa, để kích thích tinh thần, tình trạng sức khỏe của y sẽ được ràng buộc với vận số của Khuất Vân Diệt.
Khuất Vân Diệt càng đến gần ngôi vị hoàng đế, thân thể y càng khoẻ mạnh. Khuất Vân Diệt càng rời xa ngai vàng, thân thể y càng bệnh tật.
Mức độ sẽ được điều chỉnh tùy theo hoàn cảnh, nhẹ thì choáng đầu, nặng thì thổ huyết.
Nhưng mà khỏi lo sợ những bệnh này lấy mạng. Vì chỉ cần Khuất Vân Diệt còn sống, chỉ cần hắn còn cơ hội lên ngôi vua, thì Tiêu Dung giống như ăn thịt Đường Tăng vậy, thế nào cũng không chết được.
Song một khi Khuất Vân Diệt chết, hoặc khí vận của hắn hoàn toàn tiêu tan. Vận số đã định rõ là không thể xưng đế, thì Tiêu Dung sẽ chết theo.
Tuy vậy, chuyện cũng có hai chiều.
Nếu như Khuất Vân Diệt chưa kịp xưng đế, nhưng thiên thời địa lợi nhân hoà, cục diện đã định rằng hắn tất nhiên sẽ đăng cơ, giá trị khí vận đã tràn đầy và không còn ai đe doạ được hắn nữa. Thì Tiêu Dung không cần đợi đến ngày hắn thật sự đăng cơ cũng có thể được giải trừ ràng buộc. Từ đó về sau, muốn làm gì thì làm, không còn bị gông xiềng trói buộc.
Sau khi nói xong, hệ thống liền biến mất, không biết lại đi gieo hoạ cho kẻ xui xẻo nào nữa.
Chỉ để lại một Tiêu Dung mặt mày trắng bệch, rất lâu cũng không thể hoàn hồn.
Trừ việc cho một cái mạng chết lúc nào cũng được này, thì hệ thống thật sự không cấp cho Tiêu Dung bất cứ thứ gì.
Tiêu Dung mặc trang phục kì quái, ôm thanh kiếm của hiệu trưởng, không cơm ăn, không chốn ở, cũng chẳng dám mang kiếm đi bán vì dù sao đây cũng là bảo vật mà hiệu trưởng yêu quý nhất và cũng là chỗ dựa cuối cùng của y lúc gặp khó khăn.
Y đã vượt qua những ngày tháng tay trắng, thân phận không rõ ràng.
Làm sao sống được đến bây giờ, Tiêu Dung không muốn nhắc lại nữa. Những giọt lệ cay đắng ấy, thôi cứ để quá khứ chôn vùi đi.
Một đường từ Tân An đuổi đến Bình Dương, mất nửa năm và đi hơn 3000 dặm, nhưng một cái bóng của quân Trấn Bắc cũng chưa thấy.
Tiêu Dung chỉ có thể vô lý mà đổ hết tội lên đầu Khuất Vân Diệt, người mà y còn chưa từng gặp mặt. Nhưng thực ra bản thân y cũng có trách nhiệm.
Lúc hệ thống vừa rời đi, Tiêu Dung tính toán thời gian, phát hiện mình còn hơn hai năm để buông thả. Hơn nữa, việc bị ép phải ràng buộc với Khuất Vân Diệt khiến trong lòng y vô cùng kháng cự việc đi tìm hắn.
Tiêu Dung cứ chầm chậm bước đi, đến Hoài Âm phát hiện đây từng là nơi hội họp quân của Khuất Vân Diệt nhưng đã được dời đi, y còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn từ khi nào bắt đầu khiến y liều mạng đuổi theo, ấy là lúc y lần đầu cảm nhận cái gì gọi là bệnh mà không đau…
Không chết được, nhưng yếu đến cùng cực. Đi ra đi vào đều cần người dìu, nếu không có ai, chỉ có thể tựa vào tường mà bước. Việc này đả kích nặng nề lòng tự trọng của Tiêu Dung.
Tiêu Dung là học sinh nghệ thuật, từ nhỏ đã học múa, thi vào đại học cũng chọn chuyên ngành biên đạo múa. Mà chuyên ngành này có chút đặc biệt, tỷ lệ nam nữ khoảng một trên hai, mười nam thì năm gã cặn bã, năm gã là gay.
Cặn bã chưa chắc là trai thẳng, gay cũng chưa chắc đã chung tình.
Tướng mạo của Tiêu Dung ở cổ đại có thể khiến biết bao người nghiêng ngả, ở hiện đại cũng không kém phần đẹp đẽ. Hơn nữa ngoại trừ bản thân y, hầu như ai gặp qua cũng cho rằng y là gay.
Trong hoàn cảnh 0 nhiều 1 ít, một đám người nối gót nhau tình nguyện làm 1 vì y.
Có một đôi tình nhân sau khi gặp Tiêu Dung liền quả quyết chia tay, cùng nhau theo đuổi y. Kết quả chẳng những không theo đuổi được người, còn giữa chốn đông người đánh nhau một trận. Việc này khiến Tiêu Dung lập tức nổi danh, từ đó bước lên ngôi vị đầu trong giới gay. Cho dù y đã tức giận giải thích vô số lần rằng bản thân y không phải gay, cũng chẳng ai tin.
Bị hiểu lầm là đồng tính, Tiêu Dung thực ra chẳng mấy để tâm, nhưng bị hiểu nhầm là 0 thì y tức đến sôi máu.
Tiêu Dung bắt đầu tập tạ, không phối đồ cầu kỳ khi ra cửa, lại ngày ngày xem truyện tranh đánh nhau.
Quả thực là khổ công mấy chục năm, một đêm liền quay về thời kì đồ đá.
Y ghét nhất người khác coi nhẹ mình. Này thì hay rồi, chẳng cần ai hạ thấp, y tự yếu đến không dậy nổi.
Oán mới hận cũ, hệ thống thì đã chạy mất, Tiêu Dung không còn nơi trút giận đành đem tất cả oán khí cao ngút như núi, toàn bộ ném hết lên đầu Khuất Vân Diệt.
Chưa gặp mặt nhưng Khuất Vân Diệt đã trở thành người y ghét nhất trong đời này.
Ghét thì ghét, nhưng không thể không trợ giúp hắn.
Càng nghĩ càng tức, đang lúc Tiêu Dung tức giận đến phồng má, cả người phình ra như cá nóc thì A Thụ bước vào. Nhóc ấy cao lớn nhưng thực tế mới mười bốn tuổi. Dù Tiêu Dung đi đâu, cậu cũng cam lòng theo sau.
“Lang chủ, tiểu điếm đã chuẩn bị xong bữa sáng.”
A Thụ cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhút nhát. Việc này có liên quan đến quá khứ của cậu, vì thế trước mặt cậu nhóc, Tiêu Dung tận lực không để lộ cảm xúc. Nếu y tức giận hoặc bộc lộ vẻ u sầu, A Thụ liền trở nên vô cùng lo lắng.
Điều chỉnh lại biểu cảm, Tiêu Dung mỉm cười: “Được, cùng nhau xuống dưới đi.”
…
Đây là thời đại cách cuộc sống của Tiêu Dung những hơn 1500 năm, cơm canh trong khách điếm bình dân vô cùng thô sơ.
Loại đắt một chút thì Tiêu Dung mua không nổi. Loại này thì không quý, nhưng trong mắt dân thường bên ngoài đã là sơn hào hải vị bậc nhất.
Tiểu nhị lặng lẽ bưng bữa sáng lên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên hạ phàm của Tiêu Dung, trong lòng hắn đầy suy nghĩ ngổn ngang.
Phu xe không lừa hắn, vị công tử này lúc đến trọ thì ngất xỉu, đợi đến khi tỉnh lại việc đầu tiên là tìm chưởng quầy nói chuyện giá cả.
Sau một phen cò kè mặc cả, chưởng quầy thất bại thảm hại rồi đồng ý cho vị công tử này ở năm ngày, miễn phí một ngày tiền phòng.
Mà lúc lên lầu, vị công tử này còn tiếc nuối ra mặt. Tiểu nhị khi đi ngang qua còn nghe y lẩm bẩm: “Lỗ rồi, sớm biết vậy nên nói ở ba miễn một.”
Dù sao, Tiêu Dung cũng muốn ở đây lâu dài.
Kỳ thực, muốn tìm Khuất Vân Diệt, chỉ cần đi thêm 300 dặm về phía Bắc tới Nhạn Môn Quan là được, nơi đó là đại bản doanh của Khuất Vân Diệt.
Quân Trấn Bắc phát triển hùng mạnh, tuy ngoài miệng nói có 80 vạn binh mã, thực ra nước nhiều hơn cốt. Nhưng dù sao cũng có đến mười mấy vạn quân trấn giữ tại Nhạn Môn Quan.
Một là bởi nơi đó là quê nhà của Khuất Vân Diệt, hai là để canh giữ Tiên Bi, đề phòng bọn chúng có động tĩnh gì.
Cách đầu tất nhiên là y có thể tự tìm tới hắn. Vấn đề là Khuất Vân Diệt thường xuyên xuất chinh, đi lung tung bên ngoài khắp nơi. Tiêu Dung mà ngồi chờ hắn chính là như trồng cây đợi thỏ, không biết đến bao giờ mới gặp được.
Khuất Vân Diệt đi đâu làm gì y cũng không biết, cũng không ngăn được hắn tiếp tục tự tìm đường chết, rồi bản thân y cũng đi theo.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Dung cảm thấy, y vẫn là nên lan truyền thanh danh của mình trước đã. Có danh tiếng rồi làm việc gì cũng tiện hơn, lúc tiến vào quân doanh cũng không sợ bị chèn ép.
Tiêu Dung làm vậy là vì cứu Khuất Vân Diệt, đích là giữ cái mạng tàn này của bản thân. Mục đích thuần lương, không phải để thăng quan phát tài, vậy nên bắt đầu từ đáy đi lên cũng chả có ích lợi gì mà chỉ tổ mất thời gian. Y phải một bước là lên mây, hai bước liền bay một phát lên trời thăng tiên, trực tiếp ở bám víu bên cạnh Khuất Vân Diệt mới được.
Mà có cách nào, có thể khiến một kẻ áo vải vô danh tiểu tốt, trong thời gian ngắn nhất vang danh thiên hạ?
Cũng không quá khó nghĩ, lạc quan thì có hai con đường: Một là ám sát người nổi tiếng nhất đương thời, càng quý Tiêu Dung càng vang danh. Hai là thần thần quỷ quỷ tiên đoán về vận mệnh của người nổi tiếng nhất đương thời.
Nói chung, chỉ cần mượn thế, dựa hơi là được.
Ám sát thì đương nhiên không thể, với thể lực hiện tại của Tiêu Dung, một bước là ho, hai bước là hụt, ba bước hấp hối. Hiện tại y có thể bước ra khỏi thành Bình Dương này mà không chết đã là kỳ tích rồi.
Vậy nên, chỉ còn lại tiên đoán.
Giả thần giả quỷ, đi trước một bước, cùng trời xanh phán định vốn là thủ đoạn yêu thích của các danh sĩ. Nhưng Tiêu Dung còn mạnh hơn bọn họ, vì lời y nói đều là những sự thật chắc chắn sẽ ứng nghiệm.
Hiện nay Thanh Phong giáo thịnh hành khắp Trung Nguyên, người người đều kính sợ quỷ thần. Cái tên Khuất Vân Diệt đầu óc đơn giản kia, hẳn cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng này.
Lập kế hoạch với lòng đầy tự tin, Tiêu Dung bắt đầu tạo danh tiếng cho bản thân.
Trước tiên y sai A Thụ ra ngoài tuyên truyền thân phận của mình, nói y là công tử họ Tiêu ở Lâm Xuyên, biết một chút thuật bói toán. Mỗi ngày y sẽ dành nửa canh giờ để bói quẻ miễn phí cho người ta.
Thế nhưng người đến hỏi đều nhận được một câu như nhau: Y chỉ bói việc quốc gia đại sự, việc lớn trong thiên hạ, việc nhỏ thì miễn.
Dân thường nghe thế liền rút lui. Chỉ còn những kẻ cho rằng Tiêu Dung là tên lừa đảo nên nấn ná lại quan sát, muốn dò xét thực hư.
Rốt cuộc, khi khắp thành Bình Dương đều biết đến sự tồn tại của y, Tiêu Dung liền đứng tựa bên cửa sổ, lông mày cau lại nhìn về phía bầu trời. Y giơ tay làm mấy động tác mà chính y cũng chẳng hiểu nổi, sau đó trầm giọng cất tiếng: “Ích Châu có biến rồi.”
Ban đầu mọi người chẳng ai tin, coi là Tiêu Dung nói bừa nên mọi người không để trong lòng. Nhưng chỉ vài ngày sau, thái thú Bình Dương liền nhận được tin báo.
Quận Thẩm Lê của Ích Châu đã bị nông dân khởi nghĩa chiếm lĩnh. Trăm dặm xung quanh đó chỉ còn là tro bụi, dân chúng thây phơi đầy đất, mà lương thảo dự trữ trong quận Thẩm Lê cũng đã bị cướp sạch.
Đám nông phu do thứ dân dẫn đầu kia vẫn đang tiến về phương Bắc.
Ngay tức khắc, mọi người đều kinh hãi, đối với Tiêu Dung khâm phục sát đất. Ngày ngày đều có người muốn diện kiến Tiêu Dung, trong đó không thiếu thế gia đại tộc, còn có cả quan viên chức cao, thậm chí còn có mật thám Nam Ung lặn lội tới gặp y.
Nhưng quân Trấn Bắc lại không hề có động tĩnh.
Tiêu Dung có chút hoài nghi nhân sinh, nhưng chiêu bài tiên tri này không thể dùng nhiều. Dẫu sao y cũng chỉ là một người bình thường, chẳng thể lần nào cũng linh nghiệm. Hơn nữa dùng nhiều, khéo chưa kịp dẫn dụ Khuất Vân Diệt tới thì đã tự chuốc họa vào thân. ( app truyện T Y T )
Tiêu Dung quyết định chờ thêm xem sao.
Kết quả mấy ngày sau, y đợi được thông cáo do quân Trấn Bắc dán trong thành Bình Dương. Nói rằng Vương Trấn Bắc muốn chiêu mộ người tài, không hỏi xuất thân, quá khứ, chỉ cần tự nhận bản thân có bản lĩnh thì đều có thể đến đầu quân.
Tiêu Dung đứng trước tờ thông cáo: “…”
Giờ đây trong thành Bình Dương, người người đều bàn luận về y, khiến y mỗi lần ra ngoài đều phải che che giấu giấu. Quân Trấn Bắc nếu đã đến đây, không lý nào lại chưa từng nghe danh y.
Mà việc chiêu mộ nhân tài vào thời đại này, việc dán thông cáo là biện pháp cuối cùng, thường là sau khi đã tìm khắp nơi mà vẫn không có ai thích hợp thì mới dán cáo thị, coi như chết thì cũng thử một lần.
Nói cách khác, từ đầu đến cuối quân Trấn Bắc chưa từng nghĩ đến việc chiêu mộ y.
Chỉ có hai nguyên cớ, một là quân Trấn Bắc coi thường y.
Hai là do Khuất Vân Diệt coi thường y.
A Thụ cẩn thận dè dặt nhìn sắc mặt Tiêu Dung, phu xe rốt cuộc vẫn chưa hiểu rõ Tiêu Dung.
Phu xe kể ra bao nhiêu khuyết điểm của Tiêu Dung, lại chẳng nhận ra những thứ ấy chỉ là tật xấu nhỏ mà thôi, Tiêu Dung còn có một khuyết điểm lớn nhất.
Đó chính là cực kỳ sĩ diện.
Đến cả A Thụ cũng nhìn ra chuyện này có chút mất mặt, Tiêu Dung tất nhiên càng rõ ràng, y nhất thời không muốn mở miệng.
Hồi lâu sau mới nghe thấy Tiêu Dung hít sâu một hơi, ra vẻ không có việc gì mà nói: “Được rồi, núi không đến với ta, thì ta đến với núi. Có lẽ bọn họ chưa từng nghe danh ta, vậy thì ta gỡ bảng đến đầu quân là được.”
Nói xong, Tiêu Dung đưa tay gỡ tờ thông cáo xuống. Sau đó vệ binh đi tới dẫn đường, Tiêu Dung mỉm cười theo sau.
A Thụ sờ ngực, trấn an trái tim đang đập thình thịch, đồng thời lo lắng mà bước theo sau.
Tiêu Dung là dáng vẻ nho nhã nhẹ nhàng, mà binh lính lâu năm của quân Trấn Bắc trước giờ không ưa gì nho sĩ. Song những lính mới nhập ngũ may mắn chưa bị nhiễm thói ấy.
Vệ binh lễ phép, khách khí chầm chậm dẫn Tiêu Dung vào một gian phòng, mời y ngồi xuống.
Giản Kiệu nghe nói cuối cùng cũng có người tới đầu quân, bèn vội vàng đứng dậy đi tới. Trên đường đi, vệ binh trình bày tình huống của Tiêu Dung.
“Là một nho sĩ tên Tiêu Dung, thuộc hạ đã dò hỏi, nghe nói y tinh thông thuật bói toán.”
Giản Kiệu khựng bước, chần chừ một thoáng rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Nhiều ngày như vậy vẫn chưa tìm được người thích hợp, tình hình rối loạn ở Ích Châu lại khiến đại vương chấn động, tâm tình của đại vương ngày càng kém.
Cao tiên sinh không ngừng thúc giục hắn, bảo hắn mau chóng tìm người. Trước đây hắn còn có thể nghiêm khắc tuân theo sáu điều kiện đã đề ra, giờ thì nới lỏng một chút vậy, dù sao cũng chỉ là một điều kiện.
Khi tiến vào trong phòng, vừa thấy được Tiêu Dung, Giản Kiệu liền sững sờ tại chỗ.
Xuân ấm vậy mà người này còn khoác áo lông → Yếu ớt.
Da mặt trắng bóc, môi nhợt nhạt → Yểu mệnh.
Dám nhìn thẳng vào mình không né tránh → Tính khí không mềm.
Trước đó ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn đồ vật trong phòng → Tham tài.
Biết thuật bói toán → Thần thần bí bí.
Còn có thể khiến bản thân Giản Kiệu thất thần đến tận bây giờ → Dung mạo yêu kiều.
Tiêu Dung nghi hoặc nhìn chằm chằm Giản Kiệu, chẳng hiểu vì sao hắn cứ nhìn mình mãi mà chẳng nói năng gì.
Đã chủ động tới nước này rồi, nếu có thêm chút chủ động nữa cũng chẳng sao. Tiêu Dung vừa định chắp tay nói mấy lời mở đầu, thì đã thấy vị tướng quân ở đối diện phục hồi tinh thần, đột nhiên liền ôm quyền, sau đó chỉ về phía cánh cửa mà y vừa mới bước vào.
“Làm phiền công tử đi một chuyến, nhưng chúng ta đã chiêu mộ đủ người rồi. Công tử xin cứ thong thả quay về.”
Kế đó, Tiêu Dung còn chưa kịp phản ứng gì, liền bị người ta mời ra ngoài trong cơn ngơ ngác tột độ.
“…”
Đứng trên con đường đất bên ngoài, Tiêu Dung chậm rãi siết chặt nắm tay, một lần nữa lập thệ.
Khuất Vân Diệt, ngươi chờ đấy, đợi khi ta đưa ngươi bước lên ngôi hoàng đế, ta nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi!!!
【Lời tác giả.】
Giản Kiệu: Thế là ta đã tự tay tiễn đi vị Nguyên Soái tương lai rồi sao.