Đôi mắt tròn xoe của Đào Đào đảo qua đảo lại hai vòng, sau đó cúi đầu lấy từ chiếc túi hình quả đào nhỏ của mình ra một chiếc gương mini, còn chưa bằng nửa bàn tay người lớn.
Bé mở chiếc gương nhỏ ra soi khuôn mặt mình, bắt đầu tự khen lấy khen để.
"Mẹ ơi, mẹ tết tóc hai bên cho con đáng yêu quá đi! Con thích lắm!"
Tô Tinh Trì vươn tay nắm lấy gáy cục bột nhỏ, đương nhiên là động tác rất nhẹ, giống như vuốt ve một chú mèo con vậy.
"Nhóc con, đừng có đánh trống lảng, mẹ và anh đang hỏi em đấy."
Tô Tinh Trì và Lâm Vãn Thu liếc nhau, đều biết chắc chắn có điều gì đó ẩn giấu, bằng không cục bột nhỏ sẽ không đột nhiên chuyển chủ đề.
Đào Đào mím mím cái miệng nhỏ, lặng lẽ cất chiếc gương nhỏ vào túi.
Hai bàn tay nhỏ duỗi ra hai ngón trỏ, chấm chấm vào nhau, đầu nhỏ rũ xuống, cả người trông như một em bé ngoan ngoãn.
Khi bé mở miệng, giọng nói non nớt mềm mại có một chút tủi thân.
"Đào Đào biết mẹ rất muốn đưa Đào Đào ra ngoài chơi, không muốn làm mẹ buồn, nếu con ngủ nướng thì sẽ lãng phí mất thời gian chơi cùng mẹ, Đào Đào không muốn..."
Lâm Vãn Thu nghe những lời này của cô con gái bé bỏng, đầu tiên là sững sờ một giây, sau đó mũi lập tức cay xè.
Bà còn chưa kịp nói gì, nhóc con đã tiếp tục nói.
"Trước đây ở thôn Chiếu Thủy, trong thôn cũng có rất nhiều rất nhiều người ạ! Nhưng tốt với con chỉ có sư phụ và ông trưởng thôn, còn có một vài người lớn sẽ bắt nạt con, nhưng từ khi anh trai đưa con về nhà, Đào Đào phát hiện ông nội, ba, mẹ, anh cả, anh ba đều rất thích con, đối xử với con rất tốt, con cũng siêu cấp muốn chơi cùng mọi người, cho nên không muốn ngủ nướng, buổi sáng con dũng cảm bò dậy rồi, như vậy thời gian sẽ không bị lãng phí mất ạ!"
Cục bột nhỏ vừa nói xong vừa chớp chớp mắt, còn ngượng ngùng cười, đưa bàn tay nhỏ che miệng lại.
Vốn đã là người cuồng con gái, Lâm Vãn Thu nghe xong những lời này, cảm xúc càng không thể kiềm chế.
Tô Tinh Trì nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lâm Vãn Thu, có chút kinh ngạc: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Lâm Vãn Thu lắc đầu, cố nén nói: "Không sao."
Đào Đào ngước cái đầu nhỏ nhìn mẹ, có chút lo lắng.
"Mẹ ơi, sao mẹ khóc vậy ạ? Có... Có phải lời Đào Đào làm mẹ không vui không?"
Giọng điệu thận trọng này khiến trái tim Lâm Vãn Thu như vỡ vụn.
Bà vươn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái, giọng nói dịu dàng như nước.
"Bảo bối, thời gian con ở bên chúng ta sẽ không lãng phí đâu, cả nhà mình còn muốn ở bên nhau rất nhiều rất nhiều năm nữa mà, sau này nếu cục cưng của mẹ muốn ngủ nướng thì cứ việc ngủ, ngủ đủ rồi chúng ta lại làm việc khác, muốn làm gì không muốn làm gì, hoặc là muốn đợi một chút rồi làm gì thì cứ việc nói với mẹ, mẹ sẽ không buồn đâu, bởi vì đợi cục cưng của mẹ ngủ cũng là một chuyện siêu cấp hạnh phúc mà, biết không?"
Tô Tinh Trì vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác: ??
Muốn ngủ nướng thì cứ việc ngủ? Mẹ cậu đối với cậu không phải là đãi ngộ này!
Tuy rằng những lời mẹ nói rất dài rất dài rất dài, nhưng Đào Đào bé nhỏ cảm thấy mình hiểu, bé dụi đầu vào lòng mẹ.
"Vâng ạ! Đào Đào biết rồi! Con yêu mẹ lắm ạ ~"
Thái độ kiên định của con gái bé bỏng khiến Lâm Vãn Thu cuối cùng không kìm được nước mắt, ôm chặt Đào Đào vào lòng.
Không vì điều gì khác, chủ yếu là vì câu nói vừa rồi của Đào Đào: "Nhưng tốt với con chỉ có sư phụ và ông trưởng thôn, còn có một vài người lớn sẽ bắt nạt con."
Là một người mẹ, bà đã bỏ lỡ ba năm trong cuộc đời của cô con gái bé bỏng, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy vô cùng hối hận và tự trách, đây cũng là... điều bà không thể tha thứ cho chính mình.
Cho nên từ khi Đào Đào về nhà, bà hận không thể mỗi phút mỗi giây đều ở bên cô con gái bé bỏng, nhưng lại sợ quá nhiệt tình sẽ dọa con bé, cho nên lại cố gắng kiềm chế bản thân.
Chuyện hôm nay đưa Đào Đào ra ngoài chơi, bà đã lên kế hoạch từ hai ngày trước, một lòng muốn đưa con gái ra ngoài chơi, tiếp xúc với những điều mới lạ.
Nhưng lại quên mất việc trẻ con dậy quá sớm sẽ không ngủ đủ giấc...
Nhưng không ngờ cô con gái ngoan của bà không những không khóc không nháo, mà còn đặc biệt hiểu chuyện ngược lại an ủi bà, Lâm Vãn Thu càng nghĩ càng cảm động, một khi cảm động là lại muốn khóc, khiến Tô Tinh Trì bên cạnh ngơ ngác cả người.
Thằng con ngốc chung quy vẫn là thằng con ngốc, chỉ biết nói những lời ngốc nghếch.
"Mẹ, hôm nay chẳng phải là cố ý ra ngoài chơi sao? Cần thiết phải làm cho không khí trở nên bi thương như vậy không?"
Lâm Vãn Thu cầm lấy một chiếc gối ôm nhỏ trên ghế ném qua: "Câm miệng cho mẹ!"
Tô Tinh Trì giơ tay chắn vững vàng, động tác thuần thục đến đau lòng.
Chậc chậc, loài sinh vật tên là phụ nữ thật đáng sợ, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Mười phút sau, xe dừng vững vàng ở cổng trung tâm thương mại Bạc Thái, Lâm Vãn Thu vừa xuống xe đã nhìn thấy người phụ nữ đang đi về phía mình.
Người phụ nữ trẻ hơn Lâm Vãn Thu vài tuổi, được chăm sóc kỹ lưỡng, khí chất cũng rất xuất chúng, mặc một bộ sườn xám màu xanh lam nhạt.
"Chị dâu cuối cùng chị cũng đến, em đợi chị lâu lắm rồi!"
Lâm Vãn Thu cười nói: "Trên đường hơi tắc một chút, xin lỗi nha, trưa nay ăn cơm em mời khách!"
Em dâu tính cách sảng khoái vỗ vỗ vai bà: "Sao lại để chị mời khách được chứ? Ha ha ha ha ha!"
Hai chị em dâu ngày thường quan hệ đặc biệt tốt, ở chung thoải mái phóng khoáng.
Cô em dâu vừa nói xong chợt nhớ ra gì đó, liên tục nhìn quanh vào trong xe: "Bảo bối Đào Đào đâu?"
Tô Tinh Trì đã ôm Đào Đào xuống xe: "Thím hai."
Cô em dâu cười gật đầu, liếc mắt một cái đã thấy cục bột nhỏ trong lòng Tô Tinh Trì, đôi mắt sáng lên: "Ôi, đây là Đào Đào hả?"
Lâm Vãn Thu cười gật gật đầu, đôi mắt có chút lấp lánh lệ quang, cô em dâu hiểu bà, vươn tay vỗ vỗ lưng bà, sau đó đi lên phía trước.
"Đào Đào, cháu khỏe không?"
Lâm Vãn Thu vội vàng giới thiệu: "Đào Đào, đây là thím hai của con."
"Thím hai khỏe ạ!"
Giọng nói non nớt của cục bột nhỏ đặc biệt to và vang, lời chào hỏi ấy lập tức đánh trúng trái tim cô em dâu.
"Ngoan, ngoan! Cục cưng của thím thật là đáng yêu quá đi!"
Cô em dâu đang định vươn tay ôm Đào Đào, bên cạnh lại đột nhiên lao tới một bóng người, nhanh hơn cô một bước áp sát vào Đào Đào.
Trong tầm mắt Đào Đào đột nhiên xuất hiện một chị gái xinh đẹp, Tô · cuồng nhan sắc · Đào Đào mắt to lập tức sáng ngời.
Ơ? Chị xinh đẹp này là ai vậy ạ?
"Cô bé này, tôi từng gặp rồi."
Tô Tinh Trì vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tô Nhạc Tâm: "Em bị ngốc à?"
Tô Nhạc Tâm quay đầu nhìn cậu: "Câu kinh điển trong 《Hồng Lâu Mộng》 cũng không biết? Em thấy anh cả ngày chắc là đọc sách… trời, à xin lỗi em quên mất, anh là học tra, làm phiền."
Tô Tinh Trì: "Tô Nhạc Tâm! Giỏi giang ghê cơ!"
Tô Nhạc Tâm mặc một bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản, tóc dài mái bằng, hơi thở thanh xuân thiếu nữ mười phần.
"Cũng không giỏi giang lắm, một trăm điểm thôi."
Tô Tinh Trì: "..."
Là mẹ của hai đứa trẻ này, Lâm Vãn Thu và cô em dâu đối với cảnh tượng này đã thấy nhiều không lạ.
Hai đứa chỉ kém nhau nửa tuổi, đều học lớp mười một, từ nhỏ cãi nhau đến lớn, vừa gặp mặt là cãi, cả nhà họ Tô đều đã quen.
Tô Nhạc Tâm cũng là một người cuồng nhan sắc chính hiệu, nhìn chằm chằm Đào Đào không rời mắt được, khiến Tô Tinh Trì hồn bay phách lạc.