Không thể nào? Không thể nào?

Vừa tiễn đi một Tô Cảnh Hoài, sau lưng lại thêm một Tô Nhạc Tâm?

Ý muốn đánh người trong máu Tô Tinh Trì hung hăng trỗi dậy, cậu nắm chặt tay che trước mặt Tô Nhạc Tâm, vẻ mặt lạnh nhạt như một sát thủ vô tình.

"Anh làm gì?" Tô Nhạc Tâm liếc xéo cậu.

"Đào Đào là em gái tôi."

Tô Nhạc Tâm gật đầu: "Em biết chứ, con bé cũng là em gái em mà, biết hôm nay được gặp Đào Đào, em còn cố ý mang theo quà cho em ấy đấy!"

Tô Tinh Trì: Em gái ruột và em họ có thể giống nhau sao?

Tô Nhạc Tâm vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ được gói ghém tinh xảo, cột một dải lụa màu hồng nhạt, đưa cho Đào Đào.

"Đào Đào, đây là quà gặp mặt chị tặng cho em, hy vọng em sẽ thích nha!"

Bé Đào Đào vốn còn đang đắm chìm trong nhan sắc xinh đẹp của chị gái, nghe thấy mình có quà, cái miệng nhỏ tròn xoe kinh ngạc kêu "Oa" một tiếng, theo bản năng nhìn về phía mẹ.

Lâm Vãn Thu cười rất dịu dàng: "Chị tặng cho bảo bối của chúng ta đấy, mau cảm ơn chị đi con."

"Cảm ơn chị xinh đẹp ạ!" Nụ cười của cục bột nhỏ ngọt ngào như kẹo, bé đưa bàn tay mũm mĩm ra nhận lấy món quà.

Tô Tinh Trì trợn mắt há hốc mồm, xinh đẹp? Tô Nhạc Tâm chỗ nào xinh đẹp?

Không ngờ đứa em gái bé bỏng của cậu còn nhỏ tuổi mà mắt đã kém như vậy.

Bất quá nghĩ đến lần đầu gặp mặt nhóc con đã khen cậu đẹp trai, nỗi buồn bực đột nhiên vơi đi vài phần, hừ, Đào Đào là khen cậu trước cơ mà!

Đoàn người vào trung tâm thương mại, một giờ sau trong tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.

"Không phải chị nói đâu em dâu em cũng quá khoa trương rồi đấy, đồ của Đào Đào chị đã đặt mua gần hết rồi, hôm nay ra ngoài chỉ là đi dạo thôi, kết quả em lại mua cho con bé cả đống quần áo thế này, bao giờ mặc hết cho được?"

Cô em dâu kéo tay Lâm Vãn Thu, cười thong thả hào phóng.

"Chị dâu à, mấy thằng đàn ông thối nhà họ Tô chẳng có tài cán gì khác, kiếm tiền thì giỏi nhất đấy, cái này chị đâu phải không biết, tiền kiếm ra là để tiêu mà! Em là thím của Đào Đào, em vui vẻ tiêu tiền cho cục cưng của em, em thích!"

Lâm Vãn Thu bị lời này của cô em dâu chọc cười: "Được được được, em nói đúng!"

Tô Tinh Trì mắt mong chờ tiến sát lại: "Thím hai ơi, cháu cũng là cục cưng mà, bác có nguyện ý tiêu thật nhiều tiền cho cháu không?"

Không đợi cô em dâu lên tiếng, Lâm Vãn Thu đã giáng một cái cốc vào đầu cậu.

"Con mấy tuổi Đào Đào mấy tuổi? Cái lời này con cũng không biết xấu hổ mà hỏi?"

Tô Tinh Trì trợn trắng mắt, tiếp tục trêu em gái đi, hừ, vẫn là em gái tốt, biết thương cậu!

Ôm Đào Đào, Tô Nhạc Tâm nhìn người anh họ ngốc nghếch của mình bằng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ, trực tiếp hùng hồn khai mạch.

"Còn muốn so với Đào Đào á? Em thấy anh chắc là đầu óc có vấn đề rồi, anh có đáng yêu bằng Đào Đào không? Có hiểu chuyện bằng Đào Đào không? Có mềm mại bằng Đào Đào không? Có thơm tho bằng Đào Đào không?"

Bị cô em họ "ca ca ca ca" bốn lần liên tiếp chặn họng, môi Tô Tinh Trì giật giật, muốn nói lại thôi, nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu —

"Anh, anh cảm thấy em nói có lý."

"Thế thì còn gì nữa? Cho nên anh đúng là đồ suy nghĩ viển vông."

Tô Tinh Trì: "Tô Nhạc Tâm, em nói chuyện có thể đừng thô lỗ như vậy không?"

Đào Đào chớp đôi mắt to tròn lấp lánh, nhìn anh ba, lại nhìn chị Nhạc Tâm.

Suy nghĩ trong lòng: Oa, người kỳ lạ lại ăn cứt gà kìa!

Tô Nhạc Tâm trừng mắt nhìn cậu: "Đối với loại người không có văn hóa không có trình độ như anh, em chỉ có thô lỗ."

Tô Tinh Trì: "..."

Bạn nhỏ Đào Đào quan chiến toàn bộ quá trình: "A nga, KO."

Đến giờ ăn trưa, Lâm Vãn Thu tìm một nhà hàng ở tầng 3 trung tâm thương mại để ăn cơm.

Nhà hàng này là một quán ăn Quảng Đông, khẩu vị thanh đạm, món ăn tinh tế, tương đối thích hợp trẻ con.

"Đào Đào, lại đây ngồi cùng chị đi!" Tô Nhạc Tâm cười rạng rỡ, vẫy gọi Đào Đào.

Cục bột nhỏ vừa định chạy về phía chị gái, đã bị Tô Tinh Trì vớt trở lại, thân hình bé nhỏ của Đào Đào lập tức bay lên không, trong khoảnh khắc ấy bé cảm thấy mình sắp bay lên thật rồi!

Anh ba khỏe thật ạ!

"Dựa vào cái gì em phải ngồi cùng em ấy?" Tô Tinh Trì vẻ mặt không phục nhìn Tô Nhạc Tâm.

Tô Nhạc Tâm hai tay chống nạnh: "Hứ, Tô Tinh Trì, anh còn mạnh miệng nhỉ? Anh ngốc thì đừng có lây bệnh cho Đào Đào, tục ngữ có câu, gần đèn thì sáng gần mực thì đen, Đào Đào ngồi cùng cái đồ ngốc như mày, chỉ số thông minh có khi bị ảnh hưởng đấy."

Tô Tinh Trì trừng mắt: "Em nói ai là heo?"

Tô Nhạc Tâm lập tức cười phá lên: "Má ơi, bảo anh không có văn hóa anh chứng minh nhanh thật, ha ha ha ha ha cười chết em..."

Đào Đào vẻ mặt tò mò nhìn anh ba: "Anh ba ơi, nếu anh là heo thì có phải anh quen chị Peppa không ạ? Anh có thể dẫn em đi chơi với chị Peppa không?"

Tô Tinh Trì: "..."

Cậu không phải là heo! Em gái ngốc này!

Tô Nhạc Tâm cười đến không dừng được, hai người lớn cũng bị ba đứa trẻ con này làm cho bật cười.

Trong đầu Tô Tinh Trì đột nhiên lóe lên một tia sáng, nghĩ ra một biện pháp tuyệt diệu có thể gỡ hòa một ván.

Cậu giơ cánh tay lên đặt trên bàn, lộ ra miếng dán mà Đào Đào dán cho cậu trước đó, giọng điệu khoe khoang hết cỡ.

"Nhìn thấy cái này không? Miếng dán độc quyền của em gái, em có không? Có không?"

Tô Nhạc Tâm nhìn miếng dán rơi vào trầm tư: "Đào Đào đặc biệt dán cho anh hả?"

"Không sai!" Tô Tinh Trì bắt chéo chân rung đùi đắc ý.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt mềm mại.

"Chị Nhạc Tâm ơi, nếu chị thích thì Đào Đào cũng có thể dán cho chị một hình Peppa nha! Em còn có rất nhiều rất nhiều hình dán nữa đấy ạ, là ông nội mua cho em đó! Đủ loại Peppa luôn!"

Tô Tinh Trì: !

Tô Đào Đào, con bé phản bội này, sao lại bênh người ngoài!

Tô Nhạc Tâm lập tức vui vẻ: "Tốt nha! Một lời đã định!"

"Một lời đã định ạ!"

Cục bột nhỏ vừa nói xong, dường như đã nhận ra ánh mắt sắc bén của anh ba, nhanh chóng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cạn lời của anh.

Cục bột nhỏ chớp chớp mắt, cảm thấy không khí dường như có chút xấu hổ.

Dừng một chút, bé quyết định nếu không biết nói gì, vậy thì cười với anh ba một cái vậy!

"Hi hi." Đào Đào nghịch ngợm cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh như hạt gạo.

Tô Tinh Trì: "..."

Ý của nụ cười này cậu hiểu quá rõ.

Rõ ràng là đang nói: Chị Nhạc Tâm đối với em cũng tốt lắm ạ, Đào Đào phải xử lý mọi việc công bằng mà!

Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời, cậu ghét cái chuyện xử lý mọi việc công bằng này đến vậy, huhuhu.

Bữa trưa trôi qua trong tiếng cười nói vui vẻ.

Vườn bách thú Kinh Thị có quy mô lớn hơn vườn cây một chút, sau khi thương lượng, mọi người nhất trí quyết định đi dạo vườn bách thú trước, dạo xong nếu còn thời gian thì sẽ đi vườn cây, không có thời gian thì hôm khác lại đi.

Bạn nhỏ Đào Đào giơ hai tay tán thành, mấy con vật nhỏ lông xù gì đó, bé thích nhất mà!

Chỉ là... Bé Đào nhỏ nhíu mày.

Lâm Vãn Thu nhìn con gái: "Bảo bối sao vậy con?"

"Mẹ ơi, con đang lo cho anh Bao ạ, anh Bao keo kiệt lắm, có một lần con chơi cả buổi trưa với con chó vàng to ở đầu thôn, về nhà là anh ấy không vui rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play