"Tô Tinh Trì, nếu em không ốm thì đi đứng cho đàng hoàng, nếu ốm thì đi uống thuốc, uống thuốc xong thì cút xéo cho anh!"
Tô Tinh Trì: "..."
Tôi thật muốn chửi thề.
"Anh cả, anh đúng là người hơn em chín năm ăn cơm có khác, về khoản chửi người này em thật sự không bằng anh, xin bái phục!"
Vừa dứt lời, biết chắc chắn sẽ bị đánh, Tô Tinh Trì nhanh như chớp lách mình vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Tô Cảnh Hoài nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, ước lượng cục bông mềm mại trong lòng, tâm trạng tốt đến mức chẳng buồn so đo với thằng em thối tha, trực tiếp xuống lầu.
Ăn sáng xong, Trần Vũ và tài xế đúng giờ xuất hiện ở cổng nhà cũ nhà họ Tô, chờ đón ông chủ đi làm.
Đào Đào ngoan ngoãn mềm mại nói tạm biệt anh trai, bàn tay nhỏ vẫy vẫy: "Anh trai ơi, về nhà sớm nha, tối gặp lại anh!"
Tô Cảnh Hoài cười gật đầu: "Ừ, chúc Đào Đào bé nhỏ hôm nay chơi thật vui!"
"Nhất định ạ!"
Tài xế nhìn vẻ mặt dịu dàng của ông chủ, kinh ngạc đến cằm suýt rớt xuống đất.
"Trần... Trần trợ lý, ông chủ sao lại thay đổi như vậy? Tôi nhớ trước đây anh ấy không thích trẻ con mà."
Trần Vũ quay đầu, vẻ mặt thâm sâu khó lường: "Trẻ con nhà người khác với em gái ruột của mình có thể giống nhau sao? Hơn nữa câu 'định luật hương thơm tuy muộn nhưng vẫn đến' anh chưa từng nghe hả?"
Tài xế lại nhìn ông chủ, như suy nghĩ gì đó gật gật đầu: "À, tôi đột nhiên hiểu ra rồi."
Trần Vũ nhìn anh ta: "Anh bạn, nhà không có con gái à?"
"Không có, chỉ có một cậu con trai duy nhất."
"Mau chóng sinh thêm đi, anh sẽ cảm nhận được niềm vui của một nhà ông chủ thôi."
Khuôn mặt tài xế Tiểu Triệu lộ vẻ khó xử: "Tôi muốn có con gái thật, nhưng sinh con gái đâu phải muốn là được, nhỡ đứa thứ hai vẫn là con trai thì sao?"
Trần Vũ liếc anh ta một cái: "Giới tính của con cái là do người cha quyết định, nếu không có con gái, thì vấn đề chắc chắn ở anh rồi!"
Tiểu Triệu: "..."
Sao câu này nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?
Anh ta nhìn Trần Vũ: "Trợ lý Trần, anh ở đây nói một tràng đạo lý, sao tôi không thấy anh sinh được mụn con gái nào thế?"
Trần Vũ đang định nói gì đó, liền thấy Tiểu Triệu vẻ mặt bừng tỉnh ngộ: "À xin lỗi tôi quên mất, trợ lý Trần đến bạn gái còn chưa có nữa, chậc chậc, thật là đáng thương."
Khóe miệng Trần Vũ giật giật dữ dội: "...Tôi thật là phục anh cái lão cáo già này, chẳng qua chỉ nói đùa vài câu, đến nỗi thù dai vậy sao?"
Tiểu Triệu cười nhạt một tiếng, khóe mắt liếc thấy Tô Cảnh Hoài đi tới, hai người vội vàng nghiêm mặt lại, mở cửa xe chờ đợi.
Đừng nhìn ông chủ của họ đối với cô em gái nhỏ là một bộ dạng dịu dàng kiên nhẫn như vậy, nhưng chỉ cần xoay người một cái là lập tức khôi phục dáng vẻ sấm rền gió cuốn thường ngày.
Bọn họ làm cấp dưới, cũng không dám ở trước mặt vị này mà không giữ đúng mực.
Tô Tinh Trì nhìn xe Tô Cảnh Hoài lái đi xa, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Hôm nay cuối cùng cũng không có lão cáo già tranh giành em gái với cậu, cả ngày em gái đều là của cậu! Thật là tuyệt vời!!
Tài xế lái xe, Lâm Vãn Thu hất cằm về phía ghế phụ: "Tô Tinh Trì, con ra ngồi phía trước đi."
"Tại sao ạ?? Con muốn ngồi phía sau cùng Đào Đào!"
Lâm Vãn Thu: ?
Khéo, bà đây cũng nghĩ vậy.
Ghế phụ trẻ con không được ngồi, cho nên Đào Đào bé nhỏ chỉ có thể ngồi ở phía sau.
Cục bột nhỏ chu cái mông nhỏ xíu, thở phì phò bò lên, ngồi trên ghế lắc lư hai cái chân ngắn ngủn, xem mẹ và anh ba nói chuyện.
Cuối cùng, Lâm Vãn Thu và Tô Tinh Trì mỗi người một bên, đều ngồi ở phía sau.
Tài xế quay đầu liếc qua chiếc ghế phụ trống không, thở dài, nhân sinh à, thật là cô đơn như tuyết rơi!
Đào Đào hai bàn tay nhỏ níu lấy lưng ghế trước, giọng nói non nớt đặc biệt lớn tiếng:
"Chú tài xế ơi, hôm nay làm phiền chú lái xe rồi ạ, cảm ơn chú tài xế!"
Tài xế nhà họ Tô là một người bác trạc tuổi Tô Thành Vân, ngày thường mọi người gọi là ông Chu.
Được một cô bé đáng yêu như vậy cảm ơn, lòng ông Chu tan chảy, lập tức quay đầu cười mỉm nói: "Tiểu thư không cần khách sáo đâu ạ, đây đều là việc chú nên làm mà!"
Cục bột nhỏ cười càng vui vẻ hơn.
Suốt dọc đường đi, Lâm Vãn Thu càng nhìn Tô Tinh Trì càng thấy ngứa mắt, hận không thể ném thằng con ngốc này ra ngoài cửa sổ.
"Trước kia cuối tuần có phải lười ngủ nướng lắm đâu? Gọi mãi như heo kêu cả buổi cũng không dậy, hôm nay lại tích cực thế."
Bà mẹ không vui bắt đầu màn trình diễn giọng điệu kỳ quái hôm nay.
Tô Tinh Trì như một ông cụ dựa lưng vào ghế, dũng cảm bắt chéo chân, rung đùi rung đùi.
"Đã nói là đưa nhóc con ra ngoài dạo phố, con đây nhất định nói được làm được."
Không đợi Lâm Vãn Thu nói gì, Tô Tinh Trì tiếp tục: "Hơn nữa con còn mang cả tiền mừng tuổi theo, con cũng muốn mua đồ cho Đào Đào."
?!
Lâm Vãn Thu trừng lớn mắt, cho rằng mình nghe nhầm.
"...Tô Tinh Trì con đây là đổi tính hả? Thế mà đến tiền mừng tuổi cũng chịu bỏ ra tiêu, ngày thường mẹ thấy con keo kiệt đến mức phải moi đến tận Thái Bình Dương ấy, không ngờ cũng có ngày cảm hóa được con?"
Tô Tinh Trì lập tức không vui: "Mẹ ơi, mẹ đừng có bôi xấu hình tượng của con trước mặt trẻ con được không?"
Kỳ thực những lời này chỉ là để biện minh cho cậu thôi, bởi vì cậu quả thật rất keo kiệt, tất cả tiền mừng tuổi đều đã gửi tiết kiệm hết rồi, giữ chặt như giữ vàng.
Lâm Vãn Thu nhìn chằm chằm thằng con ngốc, phát hiện so với vừa nãy thuận mắt hơn nhiều.
Kệ nó keo kiệt hay không, chỉ cần biết đối tốt với em gái, đó chính là con trai ngoan của bà! Nghĩ như vậy, trên mặt bà lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Thấy mãi không nghe thấy tiếng Đào Đào, Lâm Vãn Thu nhìn kỹ, phát hiện nhóc con đang gà gật ngủ.
Cái đầu tròn tròn lại búi lên kiểu na tra đáng yêu, chiếc áo phông ngắn tay màu vàng nhạt nhét trong chiếc quần đùi bò cạp cao, trên vai đeo chiếc túi hình quả đào nhỏ màu hồng phấn, cả cục bột nhỏ đều là một màu hồng phấn.
Đầu Đào Đào gật gật, đôi mắt cũng nhắm lại, hàng mi dài rợp xuống mí mắt tạo thành một bóng mờ nhạt, cái miệng nhỏ hơi chu ra.
Tô Tinh Trì nghi hoặc nói: "Còn chưa bắt đầu đi dạo mà, sao nhóc con buồn ngủ thế này?"
Lâm Vãn Thu đang định bảo cậu im lặng một chút đừng làm ồn Đào Đào, thì hai người liền thấy cục bột nhỏ ngồi giữa đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh!
"Không buồn ngủ không buồn ngủ! Đào Đào không buồn ngủ đâu ạ!"
Biết con gái như biết mình, Lâm Vãn Thu tự nhiên biết nhóc con đang nói dối.
Bà cúi đầu dịu dàng nói: "Bảo bối, nếu con buồn ngủ thì cứ ngủ đi, không sao đâu, đợi con ngủ đủ rồi chúng ta lại chơi cũng được mà."
Đào Đào chớp chớp mắt, nhìn người mẹ xinh đẹp: "Thật ạ mẹ?"
"Đúng vậy đó con."
Nhóc con suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nhỏ: "Không được không được ạ, con không ngủ đâu ạ."
Tô Tinh Trì vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cục bột, hỏi: "Cái con bé con này, rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ, hôm nay vì sao lại dậy sớm như vậy?"
Lâm Vãn Thu không nói gì, bà cũng muốn biết ý nghĩ thật sự của cô con gái bé bỏng, chỉ có như vậy mới có thể hiểu Đào Đào sâu sắc hơn.