Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại của chú husky khẽ liếm lên tuyến thể sau gáy, như lông chim nhẹ nhàng lướt qua. Tạ Lam Ngu có cảm giác mơ hồ, nhưng không biết cụ thể chú husky con đang làm gì, chỉ tưởng rằng nó vô tình chạm vào tuyến thể của mình.

Tuyến thể là bộ phận vô cùng nhạy cảm trên cơ thể Omega, chỉ những người thân thiết nhất mới được phép đụng đến. Mà husky con là tinh thần thể của Thời Thất, nó đụng vào tuyến thể của anh, tương đương với việc Thời Thất vừa chạm vào anh. Tạ Lam Ngu có chút xấu hổ và lúng túng, nhưng nghĩ rằng chắc chỉ là va phải ngoài ý muốn, nếu phản ứng thái quá thì lại giống chuyện bé xé ra to.

Tuyến thể bị chạm vào khiến anh không khống chế được mà thấy hơi nóng lên. Anh muốn đưa tay chạm vào để áp chế cảm giác đó, nhưng trong văn phòng ngoài anh còn có người khác. Nếu bây giờ anh đột nhiên vươn tay chạm vào cổ thì thật quá lộ liễu, vì vậy chỉ đành bế chú husky con đang quậy loạn trên vai, ném lại cho Thời Thất.

Tạ Lam Ngu ho khẽ hai tiếng, cố giấu đi cảm giác kỳ quái do tinh thần thể của một Alpha gây ra, rồi lấy lại vẻ nghiêm túc đúng chuẩn huấn luyện viên, nói:

“Trông chừng tinh thần thể của em đi, đừng để nó chạy loạn.”

Thời Thất cứng người, ôm chặt chú husky vào lòng. Vừa rồi khoảnh khắc ấy, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đại mỹ nhân Omega kia cho ăn một nhát dao băng lạnh toát — nhưng anh ấy lại dường như không phát hiện ra hành động “làm càn” của tinh thần thể cô.

Đã vậy thì cô đương nhiên sẽ không tự chui đầu vào rọ. Cô giả bộ vô tội nói:
“Em… em sẽ trông chừng nó.”

Câu này nghe chẳng có chút tự tin nào. Thực tế thì cảm ứng tinh thần lực giữa cô và husky con lúc mạnh lúc yếu, dù có ra lệnh thì nó cũng chưa chắc nghe lời. Hai hôm nay, nó cứ nhân lúc cô đang quân huấn mà chuồn ra ngoài dạo chơi.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, nơi đóng quân này được tuần tra nghiêm ngặt, đâu như sân huấn luyện ở trường quân đội, vậy mà chú husky vẫn có thể chuồn ra mỗi sáng, đến tận khi huấn luyện kết thúc mới lóc cóc quay về, không bị bất kỳ huấn luyện viên nào bắt được, cũng không bị phạt.

Toàn bộ tương tác giữa hai người đều rơi vào mắt Tiêu Vân Liệt. Đặc biệt là lúc nãy — chú husky nhỏ liếm lên tuyến thể của Tạ Lam Ngu ngay khi hắn đang nhìn thẳng vào nó, như một sự khiêu khích công khai.

Toàn thân Tiêu Vân Liệt căng lên, ánh mắt sắc bén như rút kiếm. Từ góc độ Tạ Lam Ngu không thể thấy, hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm Thời Thất – người đang ôm tinh thần thể của mình với vẻ chột dạ.

Tinh thần thể là sự phản chiếu ý thức con người, gần như một “phân thân”, có thể thực hiện bất kỳ mệnh lệnh nào của chủ nhân. Tinh thần thể cấp cao thậm chí còn có thể cộng hưởng cảm xúc với chủ thể.

Nhìn Tạ Lam Ngu hoàn toàn không nhận ra hành vi mạo phạm vừa rồi, lại còn ôn hòa trò chuyện với người kia, Tiêu Vân Liệt suýt không kiềm được bản năng công kích của một Alpha, muốn phóng xuất * thần thể để dạy dỗ cái tên Alpha trẻ tuổi kia một trận.

Nhưng hắn không phải thiếu niên mới thức tỉnh tinh thần thể, hắn biết, nếu thực sự ra tay — Tạ Lam Ngu, người luôn bênh vực học sinh, nhất định sẽ đứng về phía Alpha nhỏ tuổi kia và mắng hắn vì ức hiếp người yếu hơn.

Tiêu Vân Liệt cố gắng điều chỉnh hơi thở, tự dặn lòng phải giữ bình tĩnh, nếu không sẽ mất thế chủ động trong trận chiến tiếp theo.

Hắn nén giận, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói:

“Nếu hai người có việc cần bàn riêng, vậy tôi xin phép đi trước. A Ngu, chuyện huấn luyện thực chiến chúng ta để sau rồi nói.”

Hắn nở nụ cười như thường lệ, bước ra khỏi sau bàn sa bàn. Nhưng khi lướt ngang qua Thời Thất, nụ cười kia lập tức biến mất, thay bằng ánh nhìn sắc lạnh, như vô số lưỡi dao mỏng nhẹ cắt vào người, sắc đến nỗi tưởng như có thể xẻ đôi Thời Thất ra thành từng mảnh.

Thời Thất không dám động, hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Bị nhìn như vậy, cô còn không hiểu sao? Rõ ràng đã bị Tiêu Vân Liệt coi là tình địch rồi!

Cô còn chưa từng giết con gà nào, lấy gì đấu lại một Alpha tung hoành ngang dọc Rừng Đỏ như hắn?

Nhưng vẻ ngoài của cô lại vô cùng “khiêu khích” — tuy đang cười cứng đờ, nhưng lại toát lên khí thế ngoài cười trong không cười, càng khiến người ta cảm thấy châm chọc.

Tiêu Vân Liệt nhìn cô không hề sợ hãi, trái lại còn thành thục đối phó, lại thêm chú husky đang đắc ý trong ngực cô, rõ ràng đang “khiêu chiến” hắn bằng ánh mắt "Ngươi giỏi thì đánh ta đi" — khiến hắn tức đến híp mắt lại, lạnh lùng rời khỏi văn phòng.

Thời Thất nhẹ nhàng thở phào, vừa thấy bóng hắn khuất sau hành lang, liền bước đến khóa chặt cửa.

Tạ Lam Ngu vốn đã khó chịu vì Tiêu Vân Liệt gọi thân mật quá mức, thấy cô đột nhiên đóng cửa lại thì hoảng hốt:

“Cô làm gì vậy?”

Thời Thất quay đầu lại, thấy ánh mắt anh đầy cảnh giác, tay còn đặt lên bên hông, gần khẩu súng.

Cô lúc này mới nhận ra hành động của mình dễ gây hiểu nhầm, vội vàng giải thích:

“Em… em có chuyện rất quan trọng muốn nói. Chỉ có thể nói riêng với thầy, tuyệt đối không thể để người khác biết.”

Cô tuyệt đối không có ý định cưỡng bức đại mỹ nhân Omega giữa văn phòng!

A! Không! Tại sao đầu óc cô lại nghĩ đến phương diện đó?! Aaaa đầu óc cô hỏng mất rồi!

Tạ Lam Ngu nhìn cô đầy nghi ngờ, nhưng cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá, Thời Thất dù sao cũng không thể làm gì anh trong văn phòng được, nên hỏi:

“Cô muốn nói gì?”

Thời Thất tiến gần hai bước, nhỏ giọng:

“Là về Rừng Đỏ... Rừng Đỏ xuất hiện một Thương Bích Thanh Hoa mới. Em không biết phải nói với ai, chỉ có thể tới tìm thầy…”

Cô giữ khoảng cách một bước với anh, vẻ mặt nghiêm túc hơn lúc nãy, ánh mắt đầy lo lắng, sợ anh không tin.

Vừa rồi trong lòng Tạ Lam Ngu còn hỗn loạn, nhưng vừa nghe đến bốn chữ “Thương Bích Thanh Hoa”, toàn bộ cảm xúc đều tan biến. Anh cau mày:

“Sao cô biết được?”

Thời Thất sớm đã chuẩn bị sẵn lý do, liền chỉ vào chú husky đang vùng vẫy trong lòng:

“Là nó thấy khi chạy loạn trong Rừng Đỏ.”

Chú husky con ngẩng đầu, đôi mắt lam nhạt hiện rõ vẻ… ghét bỏ.

Thời Thất: “…”

Cô lập tức bẻ lại cái mặt “thật thà” của nó, ấn chặt lên vai mình không cho phá đám.

Tạ Lam Ngu liếc qua cô rồi nhìn lại husky con, nghĩ lại mấy ngày nay đúng là không thấy nó quanh quẩn bên mình như mọi khi… Chẳng lẽ nó thật sự vào Rừng Đỏ?

“Chẳng phải cô nói mình không thể điều khiển tinh thần thể sao? Làm sao biết nó thấy được Thương Bích Thanh Hoa?”

Nói đến đây, ánh mắt Tạ Lam Ngu nheo lại:
“Cô đang nói dối tôi?”

Thời Thất: “……!”

Chết tiệt! Chỉ lo đổ vạ cho cái nhãi husky kia, suýt nữa quên mất cái lỗ hổng to đùng này!

Thời Thất lập tức lắc đầu như cái trống bỏi:
“Không có! Tuyệt đối không có!”

Vừa phủ nhận xong, cô liền vội vã giải thích:
“Em thật sự không kiểm soát được nó... nhưng đôi lúc có thể cảm nhận được suy nghĩ của nó.”

Cô vừa nói vừa chột dạ nhéo nhéo hai cái chân trước của con husky nhỏ, thì thầm như muỗi kêu: “Em cũng không rõ là xảy ra chuyện gì nữa... với lại, ngoài thầy ra, em thật sự không biết còn ai có thể tin tưởng em...”

Lẩm bẩm lầm rầm một mình, đôi lông mày cô hơi nhíu lại, trông có phần uất ức:
“Em... em chỉ là lo lắng chỗ đóng quân có thể gặp nguy hiểm, nên mới đến nói với thầy sớm một chút để điều tra trước... nếu thầy không tin... thì... thôi vậy...”

Một Alpha cao gầy mà trông cứ như chú cún lớn bị chủ nhân vứt bỏ, cô gần như muốn cuộn mình lại thành một cục, rúc vào góc phòng. Mà lúc này khoảng cách giữa cô và Tạ Lam Ngu rất gần, chỉ cần anh ngẩng đầu là có thể thấy nước mắt lưng tròng trong đôi mắt cô.

Tạ Lam Ngu đưa tay day trán. Rõ ràng chỉ là một câu hỏi hợp lý, không hiểu sao đến miệng cô lại biến thành chuyện anh đang làm điều gì sai trái tày trời, khiến cô tủi thân đến mức sắp bật khóc.

Hơn nữa… có Alpha nào lại yếu đuối như cô không? Động một tí là mắt đỏ hoe, trông như lúc nào cũng có thể khóc thành lũ quét!

Tạ Lam Ngu bất đắc dĩ nói:
“Không phải là không tin cô, chỉ là chuyện này quan trọng, tôi cần phải hỏi rõ một chút. Với lại, nơi đóng quân mỗi tuần đều có kiểm tra nhỏ, mỗi tháng có kiểm tra lớn. Nếu thật sự có một Thương Bích Thanh Hoa mới xuất hiện, bộ phận kiểm tra sẽ không thể nào không phát hiện.”

Thời Thất vốn chẳng rõ gì mấy cái quy trình rối rắm đó, nghe vậy thì nước mắt cũng thu lại, ấp úng vài tiếng, rồi lại khẳng định:
“Thật sự có mà!”

Con husky con vốn vẫn đang nằm phịch trong lòng cô cũng phối hợp mà yên lặng lại, còn gật gật đầu như thật. Gương mặt chó con có biểu cảm gần như người thật, khiến người ta... không hiểu sao lại thấy đáng tin.

Tạ Lam Ngu nhìn biểu cảm đồng bộ của một người một chó, khóe môi không nhịn được muốn cong lên, nhưng anh vẫn cố nén lại, giữ vẻ nghiêm túc:

“Cô cứ về trước đi, chuyện này tôi sẽ xử lý.”


Ra khỏi văn phòng Tạ Lam Ngu, Thời Thất thở phào nhẹ nhõm một nửa.

Tuy đại mỹ nhân Omega này tính khí hơi nóng nảy, nhưng làm việc thì cực kỳ đáng tin. Anh đã nói sẽ xử lý thì chắc chắn không bỏ qua.

Nhưng Thời Thất không quen giao hết hy vọng cho người khác. Cô ngồi nhớ lại nội dung nguyên tác, cố moi móc trí nhớ xem còn chi tiết nào liên quan không, ngoài vài đoạn miêu tả lấp lửng thì... trắng xóa.

Cô ôm trán than khổ. Sớm biết sẽ xuyên vào sách, cô đã mang kính lúp mà đọc từng câu từng chữ rồi!

Tuy nhiên, hiệu ứng cánh bướm cô tạo ra chắc chưa đến mức ảnh hưởng đến tình tiết chính – ví dụ như việc nguyên chủ bị Thương Bích Thanh Hoa bắt vào sơn động “trải nghiệm” kỳ phát tình cùng tiểu ngọt Omega. Thời Thất nghĩ đến đây mà má đỏ bừng, nhưng lại vô thức nhớ đến giọng điệu chỉ trích đầy xấu hổ hôm đó của đại mỹ nhân Omega ở phòng y tế – “Không biết xấu hổ!” – khiến cô rùng mình tỉnh táo lại ngay.

Không được không được! Một người như Tạ Lam Ngu mà cô còn ứng phó không nổi, lại thêm một người nữa thì cô chịu sao nổi?

Vả lại, cô cũng đâu phải loại Alpha tra nam như nguyên chủ – thấy ai cũng yêu, đi thận không đi tim!

Nghĩ đến đây, Thời Thất len lén trở về khu sinh hoạt, âm thầm lượn đến quầy bán thuốc ức chế, chọn mua luôn một hộp – tổng cộng 12 ống.

Sau này, nếu có tiểu ngọt Omega nào phát tình trước mặt cô, cô sẽ không nói nhiều – tiêm một phát thẳng luôn!

Đảm bảo hạ nhiệt lập tức!


Thời Thất không biết, ngay sau khi cô rời khỏi quầy thuốc, ở khu chỉ huy có một Omega ngọt ngào nào đó vừa hay nhìn thấy toàn bộ quá trình cô chọn mua 12 ống thuốc ức chế, đến mức há hốc miệng vì sốc.

Không lâu sau đó, một bài viết âm thầm nổi lên trên diễn đàn ẩn danh:

[Tiêu đề: 17 sắp vào kỳ phát tình à?]
[Người đăng: Như tiêu đề, tui thấy cổ mua hẳn 12 ống thuốc ức chế luôn [icon mặt vàng ngơ ngác.jpg]]

[Bình luận 12]: Khỉ thật! Một kỳ phát tình cần tới 12 ống thuốc ức chế? 17 đúng là... quá mạnh đi?!

[Bình luận 21]: Ô ô ô ô ô tui cũng muốn được làm Omega của 17 quá đi ô ô ô~

[Bình luận 39]: Cười ch.ết mất, có khi nào cô ấy chỉ dùng 1 ống thôi?

[Bình luận 47]: @39 Cười không chịu nổi, Alpha bình thường thì đừng dính vào, cảm ơn~

17: “Cái này là chuẩn bị cho mấy người đó. (Ác ma cười nhẹ~)”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play