Thời Thất lờ mờ tỉnh dậy, khứu giác đầu tiên cảm nhận được là mùi hương đào ngọt ngào thơm lừng vương khắp trong không khí.
Khoan đã… Mình có mua nước hoa mùi đào bao giờ đâu ta?
Không nghĩ ra được lý do hợp lý, cô theo thói quen mò tay về phía điện thoại ở đầu giường. Nhưng chạm vào lại là một làn da lạnh lạnh, mềm mịn, cảm giác cực kỳ dễ chịu khiến cô không kiềm được lại sờ thêm vài cái.
Ủa? Da mình có bao giờ mịn được như vậy đâu…
Một dự cảm chẳng lành vụt qua, bỗng thấy đầu óc “ong” một cái, Thời Thất nhanh chóng tỉnh táo lại. Mắt cô mở to:
Trên gối, một người đàn ông với nước da trắng như phát sáng, mơ hồ ánh lên một tầng màu hồng phấn như cánh đào. Vai anh ta có vài vết đỏ rải rác như hoa mai bung nở trong tuyết. Anh nhắm mắt, đuôi mắt còn đọng chút nước, tóc đen dài rối tung phủ lên gối, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết và gương mặt nghiêng đẹp đến mê hồn.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô sững người. Chuyện xảy ra đêm qua như đoạn phim tua ngược trong đầu cô:
Xuyên không… Yến hội… Bỏ chạy… Đụng phải trai đẹp… Rồi… Phòng…
Những từ khóa then chốt nối lại thành một chuỗi ký ức, Thời Thất hoảng loạn cúi đầu nhìn xuống. Một "huynh đệ" to khỏe, tinh thần phấn chấn đang chào buổi sáng với cô một cách vô cùng nhiệt tình.
Ầyyyy!!!
Thường ngày đọc tiểu thuyết thì cô cũng không tha ai, bình luận kiểu ‘trà xanh khổ quá đi’*, nào ngờ giờ lại tới phiên cô gặp hàng thật, nhưng nào ngờ hôm nay chính cô lại gặp đại huynh đệ thiệt!
(*Nguyên convert là “khổ trà tử phi phi” là một cụm từ mạng thường xuất hiện trong bình luận truyện ngôn tình, đặc biệt ở Trung Quốc, mang sắc thái giễu nhại hài hước. Cụm từ này được tạo ra bằng cách chơi chữ, mô phỏng giọng điệu đau khổ, ủy khuất của những nhân vật thường bị “ngược” trong truyện – đặc biệt là kiểu "trà xanh" bị nghiệp quật hoặc "người thứ ba" bị vả mặt. )
Đang hoảng không biết phải làm sao, Thời Thất cảm thấy có ánh mắt lạnh như băng nhìn mình chằm chằm. Chưa kịp ngẩng lên, một lực mạnh từ bên cạnh bất ngờ đập tới.
Bốp!
Cô bị hất xuống đất.
Xương cốt ê ẩm, Thời Thất đau đến muốn gào, vừa định đưa tay lên xoa mông thì…
“Cạch.”
Một họng súng lạnh ngắt dí thẳng vào trán cô.
Từ nhỏ đến lớn mới chỉ chơi súng bắn nước, Thời Thất ngay lập tức hóa đá.
Trên giường, người đàn ông quấn hờ chăn quanh người, sắc mặt u ám như mây giông. Giọng anh trầm thấp:
“Cô là ai?”
Chiếc giường hỗn độn, cơ thể ê ẩm, hơi thở ngột ngạt, cảm giác căng tức… tất cả khiến Tạ Lam Ngu ý thức rõ ràng chuyện gì đã xảy ra tối qua. Mặt anh đen sì, tay run run cầm khẩu súng năng lượng, hiển nhiên là không thể tiếp nhận việc mình – dưới ảnh hưởng của tin tức tố – lại “làm chuyện đó” với một Alpha xa lạ.
Thời Thất cũng choáng không kém, đầu chưa kịp phản ứng nhưng miệng đã nhanh hơn não:
"Tôi là Thời Thất, tân sinh của Học viện Quân sự số Một Liên Bang!"
Cứu mạng… Mình thật sự xuyên không rồi… Xuyên ngay sau khi đọc xong một truyện GB ở trạm nào đó đêm qua…
Mà còn xuyên luôn thành nữ chính trong truyền thuyết — Đại Mãnh A 22cm???
Thời Thất thầm liếc xuống kiểm chứng… Chẳng lẽ tác giả viết không ngoa?! Nhưng chưa kịp nhìn rõ, thì súng đã ấn chặt trán, gối và “huynh đệ” bên cạnh như muốn hợp sức đập cô phát bay sang thế giới khác lần nữa.
Cô hít sâu một hơi, hai tay giơ cao đầu hàng, định trách người đàn ông tính khí bạo như lửa trên giường. Nhưng rồi, lại thấy tai anh đỏ ửng như muốn chảy máu, vừa nghiến răng vừa gằn từng chữ:
“Không muốn bị cắt xuống làm xúc xích nướng thì ngoan ngoãn cho tôi!”
Thời Thất: “!!!”
Cái kiểu này… đúng là thể loại cấm trẻ em mà!
Cô lập tức ôm chặt lấy gối và “huynh đệ”, ra sức gật đầu cầu xin tha mạng:
“Ngoan! Cực kỳ ngoan luôn!”
Còn rất cứng, cảm giác giống như không chỉ là 22cm, có phải hay không có thể bàn ở trên eo……
A! Không phải!
Thật sự sẽ không X mặc sao!
Cứu mạng…… Vì cái gì không thể ngừng nghĩ tới?
Thời Thất cảm thấy mình cần một thứ gì đó gấp gáp để dời sự chú ý đi chỗ khác. Ánh mắt cô lơ đễnh nhìn về phía trước — và lập tức bị hút vào bàn tay đang cầm súng của người đàn ông.
Bàn tay ấy trắng mịn, thon dài, đầu móng được chăm chút kỹ càng, còn hơi ánh lên màu phấn hồng nhàn nhạt — đẹp đến mức như bông hồng nở rộ giữa chiến trường khói lửa, vừa lạnh lùng vừa kiêu sa.
Thời Thất bất giác nín thở, trong đầu chỉ vang lên đúng một từ:
Đẹp.
Suy nghĩ hiện rõ cả trên mặt, khiến Tạ Lam Ngu — người chưa từng gặp qua Alpha nào mất liêm sỉ đến thế — giận đến phát run, quát khàn khàn:
“CÚT!”
Từ đầu đến giờ anh ta vẫn nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nhưng cú quát “Cút!” lần này rõ ràng đã chạm ngưỡng chịu đựng. Có điều, vì giọng vẫn còn khàn khàn, nên thay vì có uy lực… lại nghe giống như đang làm nũng?!
Thời Thất không phải loại người “thừa nước đục thả câu", liền vội vã nhắm mắt ngồi dậy. Nhưng càng đứng lên, cô càng nhận thấy thân dưới có gì đó… không đúng lắm. Vừa nặng nề vừa lạnh lẽo, sự chú ý mà cô cố dời đi lại bị lôi kéo trở về mạnh mẽ.
Thì ra cái cảm giác “khoe chim” là như vầy...
Hung khí gây án đúng là nặng thật, nguyên chủ thường ngày không mệt sao?!
Pằng!
Tiếng súng vang lên, một luồng nhiệt nóng rực sượt qua má cô, viên đạn bắn thẳng vào bức tường phía sau, để lại một lỗ lớn.
Toàn thân Thời Thất dựng đứng từng cọng lông, nhưng cơ thể cô như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi.
Tạ Lam Ngu lạnh lùng nhìn cô, nòng súng chĩa thẳng từ trán cô xuống… huynh đệ quý báu. Anh hạ giọng như ra lệnh cuối cùng:
“Quay mặt lại!”
Một luồng lạnh buốt từ xương sống chạy dọc xuống lưng, Thời Thất không dám chậm trễ, xoay người với tốc độ ánh sáng. Cô nhặt mảnh vải vụn trên sàn — hóa ra là áo sơ mi đã bị xé te tua của người ta — rồi gấp rút buộc ngang hông.
Buộc xong mới thấy phía sau có ánh mắt càng lạnh hơn như đóng băng. Nhưng cô nào dám quay lại, sợ chỉ cần động một cái là nòng súng chọc thẳng vào phổi.
Tạ Lam Ngu nhìn thấy những vết cào đầy trên lưng cô, môi dưới cắn chặt, mắt dừng lại ở chiếc áo sơ mi rách nát đang quấn quanh hông cô — chính là cái anh đang mặc hôm qua.
Tay cầm súng của anh khẽ run lên.
Một giây sau, anh nhắm mắt, kéo lấy chiếc chăn duy nhất có thể che thân, lạnh lùng bước xuống giường đi vào phòng tắm, chỉ để lại một câu cộc lốc:
“Đợi đấy!”
Thời Thất mờ mịt. Đợi? Đợi gì cơ?
Nghe tiếng cửa đóng “cạch” một phát, cô mới lén quay đầu xác nhận người đã vào phòng tắm rồi… lập tức thở phào, phun ra một hơi dài.
Cô vò đầu bứt tóc, rồi ném mình xuống giường như tê liệt. Chỉ là khi vừa nằm xuống, mới ngẩng lên đã thấy... trên trần là một cái gương khổng lồ.
Ôi chao... khách sạn cũng biết "diễn theo kịch bản", setup tình huống quá đỉnh, độ tình thú đúng chuẩn full điểm.
Trong gương, “huynh đệ” vẫn rất nhiệt tình chào hỏi, Thời Thất lại một lần nữa cúi đầu nhìn thử — và vài giây sau đỏ bừng mặt, tay vội chộp lấy cái gối ôm nhét lên đầu che lại.
Hương đào ngọt ngào vẫn lảng vảng quanh mũi cô, càng khiến “huynh đệ” hăng say hơn, Thời Thất lập tức đẩy gối qua một bên, vô tình liếc thấy bản thân mình trong gương:
Tóc dài rối bời, ngũ quan sắc nét, giữa hai lông mày ánh lên khí thế sắc bén. Hốc mắt sâu, sống mũi cao, môi mỏng hơi nhếch mang theo nét lạnh lùng. Nhưng khi cười lại khiến người ta như bị mê hoặc — một sức hút trí mạng.
Đoạn miêu tả ấy hiện lên ầm ầm trong đầu Thời Thất, khiến cô chỉ muốn đập đầu vào tường.
Cô thật sự xuyên rồi.
Xuyên vào một bộ H văn , mà chỉ vì nữ chính trong truyện trùng tên với cô.
Vì cái tên ấy mà cô bị đồng hóa toàn phần, đã nhập vai tới mức bỏ luôn giờ đi ngủ. Đáng lẽ bảy giờ sáng phải dậy đi làm, vậy mà cô lại cày đến tận bốn giờ sáng.
Trong truyện, nữ chính là một Đại Mãnh A hàng thật — phong lưu vô độ, chuyên thu phục các tiểu O ngọt ngào, tung hoành khắp nơi, gặp đâu “quét” đó, không ai cản nổi.
Cô còn là con gái riêng của một vị thượng tướng Liên Bang, mới 18 tuổi đã thức tỉnh thành Alpha đỉnh cấp SS cả thể năng lẫn tinh thần lực. Vừa tỉnh xong đã bị đưa về gia tộc, trở thành nhân vật trọng điểm để đào tạo kế thừa.
Chuyện chẳng có gì, nếu không phải người kế thừa ban đầu là cậu anh trai cùng cha khác mẹ — một Alpha phổ thông. Ghen tỵ vì mọi thứ sắp bị cô cướp mất, hắn ta giả vờ thân thiện rồi đưa cô tới một bữa tiệc, chuốc rượu vang đỏ chứa chất kích thích, định quay video để uy hiếp.
Và thế là Thời Thất xuyên vào đúng khoảnh khắc nữ chính vừa uống xong ly rượu đó.
Nhưng vì tình tiết tiếp theo quá sốc, nên cô — dù là người đọc — cũng không thể mở được “buff siêu cấp” của nguyên chủ. Thừa lúc tiện nghi ca ca không để ý, cô lập tức chuồn khỏi hiện trường. Trời không chiều lòng người, cô đâm đầu vào lòng ngực của một siêu cấp đại mỹ O đang tỏa mùi hương thơm ngọt như mật đào.
Kết quả là...
Tin tức tố ngọt ngào + rượu vang đỏ kích thích = Thời Thất mất khống chế, lý trí tan thành mây khói.
Thời Thất vỗ vỗ trán, cố gắng nhớ lại cốt truyện của nguyên tác, nhưng càng nghĩ càng không tài nào liên hệ nổi anh chàng mỹ nam đang trong phòng tắm kia với bất kỳ tiểu ngọt O nào có quan hệ thân thiết với nữ chính cả.
Chẳng lẽ là do cô bỏ chạy khỏi buổi tiệc quá sớm nên làm rối loạn hết mạch truyện?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu thì—“Rầm!”—cửa phòng tắm bật mở.
Tạ Lam Ngu bước ra sau khi tắm xong, quấn chặt mình trong áo choàng tắm dài, kín đáo từ đầu đến chân. Nhưng chẳng hiểu sao sắc mặt anh ta còn khó coi hơn ban nãy, đặc biệt là khi thấy Thời Thất vẫn trần như nhộng nằm lăn ra giường, ánh mắt lạnh tanh kia như sắp hóa thành dao.
Thời Thất lập tức kéo chăn quấn mình lại, gượng cười xòa.
May mà Tạ Lam Ngu vẫn còn giữ được bình tĩnh, không thì lại rút súng dí cô tiếp lần nữa cũng nên.
Anh ngồi xuống ghế sofa với vẻ mặt cứng nhắc, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói:
—“Chúng ta cần nói chuyện.”
Thời Thất cuộn chăn như bánh tét, lăn đến ngồi đối diện anh.
Đại mỹ O kia nghiêm mặt lên tiếng:
—“Cô có thể đưa ra điều kiện, nhưng chuyện tối qua, coi như chưa từng xảy ra.”
Một cú phát ngôn bá đạo, đúng chuẩn tổng tài bị gài bẫy.
Thời Thất không biết thân phận thật sự của Tạ Lam Ngu, nhưng anh ta có súng.
Theo lẽ thường trong truyện ngôn tình kiểu bá tổng, các nhân vật thường nắm cả hắc đạo lẫn bạch đạo, ai cũng phải dè chừng. Sau một đêm 419 với nữ chính, họ rút sạch tình cảm, đưa một tấm chi phiếu rồi… biến.
Nhưng mà—giờ cô lại chính là kẻ “rút” người ta…
Cô suy nghĩ hai giây, dè dặt nói:
—“Nếu anh không muốn gặp lại tôi, tôi hiểu. Nhưng… có cần tôi đưa anh đi bệnh viện khám thử không…”
Dù tối qua không ai trong hai người là tự nguyện, nhưng với tư cách là bên có… công cụ gây án, cô cảm thấy mình vẫn nên có trách nhiệm một chút.
Nghe xong, sắc mặt Tạ Lam Ngu chẳng hề dịu đi mà còn tối thêm mấy phần. Anh nhìn cô như đóng băng:
—“Đừng có mà ảo tưởng!”
Anh đột ngột đứng dậy, có lẽ vì quá tức giận mà động tác hơi mạnh. Mà khổ nỗi, anh lại đang đau lưng mỏi gối, vừa đứng đã loạng choạng, suýt ngã sấp mặt.
Thời Thất nhanh tay lẹ mắt đỡ eo anh, kéo lại—kết quả, Tạ Lam Ngu ngồi sườn sang đùi cô.
Áo choàng tắm bị động tác mạnh làm xô lệch, để lộ một khoảng da thịt trắng muốt, hơi ấm lành lạnh làm anh hơi sửng sốt.
Thời Thất không chờ phản ứng, nhanh chóng bế anh lên, đặt xuống lại ghế sofa, rồi lập tức lùi xa vài mét như thể sợ bị dính thêm tội.
—“Xin lỗi! Tối qua thật sự không phải cố ý. Tôi tên là Thời Thất, là tân sinh viên trường Quân đội Liên Bang. Nếu anh cần gì, cứ liên hệ tôi. Tôi sẽ cố gắng bồi thường, thật lòng xin lỗi!”
Cô nhặt quần áo bị vò nhăn trên sàn mặc vào, trong lòng còn lẩm bẩm: rõ ràng người ta bị xé rách đồ, sao mình lại vẫn mặc y nguyên?
Dù trong lòng còn phàn nàn, cô vẫn biết điều—không muốn bị súng dí đầu thêm phát nào nữa, tốt nhất là nên rút sớm.
Thời Thất cúi đầu xin lỗi, xoay người mở cửa như chạy trốn, tốc độ còn nhanh hơn thỏ.
Dù đại mỹ O kia vừa trải qua đêm "thất thân", lại còn có tật xấu hễ tức là rút súng, nhưng cô đoán—giờ chắc anh ta cũng cần thời gian để bình tĩnh lại (chủ yếu là cô sợ bị “bắn” chết giữa đường).
Là một con cẩu độc thân 24 năm chưa yêu ai, đời này Thời Thất còn chưa từng nắm tay ai ngoài… bàn phím. Thỉnh thoảng lượn mấy trang truyện "mặn mặn" để xả stress cũng chưa bao giờ nghĩ rằng—mới xuyên thư chưa đầy 24 tiếng mà đã ăn nguyên quả “đòn trí mạng” như vậy!
“Phanh!”—cánh cửa đóng sập lại. Gương mặt Tạ Lam Ngu tối đen như đáy nồi.