Chương 5

Tác giả: Đàm Sơ

Edit : Kalle

Dùng bữa trưa xong, Tần Thanh lại chẳng có ý định rời đi, hắn đứng dậy, rũ mắt liếc nhìn Mục Túc Tinh một cái, thấy người kia lúc này đang nghiêm túc lật xem tờ báo trước mặt, bộ dáng như thể chiến ý dâng trào, không khỏi cong môi cười nhạt:

“Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.”

Ký túc xá cũng không cách nhà ăn quá xa, chẳng mấy chốc, cổng chính của Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh đã hiện ra trước mắt.

Mục Túc Tinh trong đầu vẫn còn đang mải nghĩ về chuyện video ngắn về văn hóa tàu điện ngầm mà mình muốn thu thập, nhất thời có phần mất tập trung, cũng vì thế mà chẳng mảy may để ý tới ánh mắt có phần kỳ lạ mà người trong trường đang liếc nhìn hắn. Trái lại, Tần Thanh thì dường như cảm nhận được điều gì, lông mày khẽ nhíu lại.

Đợi đến khi Mục Túc Tinh mơ hồ cảm nhận được không khí khác thường quanh mình, đám người vốn tản mác trong khuôn viên bỗng dưng đồng loạt dạt sang hai bên, giữa đám đông xuất hiện một cô gái trẻ, mặc váy liền thân đan xen hai màu xanh và trắng, giẫm lên đôi giày xăng đan gót thấp, từng bước từng bước đi tới.

“Ngươi quen?” Tần Thanh hỏi.

Ánh mắt Mục Túc Tinh quét một vòng trên gương mặt của cô gái, nhưng dù sao hắn cũng là người đã sống lại từ hai mươi năm sau, những bạn học thời đại học đã sớm phai nhòa như bụi mờ ký ức. Lúc này nhìn thấy gương mặt ấy — nhiều nhất cũng chỉ được tính là thanh tú — hắn hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào.

Hắn khẽ lắc đầu, định bụng ngay lập tức phủi sạch quan hệ với cô gái ấy, chẳng ngờ khi đối phương tiến lại gần hơn, hắn mới phát hiện: sắc mặt nàng hơi tái nhợt, trong mắt dường như ẩn hiện ánh lệ, kết hợp với gương mặt đạt chuẩn thẩm mỹ phổ thông, cả người lập tức toát ra vẻ yếu đuối khiến người ta sinh lòng thương xót.

Tâm trạng Mục Túc Tinh khẽ dao động, ánh mắt cậu chợt trở nên đầy quỷ dị.

Cậu biết cô là ai.

Trong ký ức của cậu , năm đó người cùng cậu cạnh tranh cho suất “đề bạt đặc biệt” của giảng viên hướng dẫn, có một nữ sinh nổi bật, được đồn là xuất thân nghèo khó, học lực ưu tú, học trưởng năm tư — tên gì thì cậu đã chẳng còn nhớ rõ nữa. Nhưng sở dĩ đến tận bây giờ vẫn không quên được một người như vậy, hoàn toàn là vì cô ấy — chính là cô gái đang bước về phía hắn kia.

Cô đến để thỉnh cầu Mục Túc Tinh “giơ cao đánh khẽ”, tự nguyện từ bỏ danh ngạch được đề bạt, nhường lại cơ hội cho người trong lòng của cô.

Chuyện này khi đó từng gây nên sóng gió khắp Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh, các sinh viên bàn tán khắp nơi, trên diễn đàn nội bộ của trường cũng thi nhau mỉa mai chỉ trích, thậm chí có người gọi đây là “vở kịch nội bộ đặc sắc nhất của năm”.

Ban đầu là kế hoạch đề bạt tài năng được làm ầm lên long trời lở đất, cuối cùng lại thành một vụ điều động nội bộ. Sau đó, nữ sinh nổi tiếng của trường — vì người trong lòng của mình, cũng chính là Lục Việt, người xếp hạng nhì toàn trường — chẳng ngần ngại đứng chặn trước cổng lớn đông đúc người qua lại, cầu xin Mục Túc Tinh nhường lại danh ngạch mà “vốn không thuộc về hắn”.

Dẫu gì thì, trong mắt không ít sinh viên, việc điều động nội bộ vốn dĩ đã là điều không công bằng. Ai mà chẳng từng bất mãn với những người vừa sinh ra đã đứng ở vạch xuất phát khác biệt? Nói sau lưng thì dễ, nhưng thật sự có người ngang nhiên làm loạn, yêu cầu người khác vì danh nghĩa công bằng mà từ bỏ danh ngạch trước mặt bao người, thì quả là có phần vô lý đến kỳ quái.

Mạch não của nữ sinh kia... sợ là bị úng nước rồi?

Nhưng điều khiến đám đông há hốc mồm nhất lại là — Mục Túc Tinh thế mà thật sự nhường lại danh ngạch ấy!

Nay hồi tưởng lại, khi không còn bị ràng buộc bởi ánh mắt dị nghị của thế gian, Mục Túc Tinh chỉ cảm thấy, vở kịch năm đó nhìn thì kỳ quặc, nhưng lại giống như có người đứng sau dàn xếp, tất cả đều được lên kế hoạch từ trước.

Kiếp trước hắn vốn ngạo khí ngút trời, không chịu khuất phục. Nhưng khi người khác đem toàn bộ nỗ lực và thực lực của hắn quy chụp thành “con nhà giàu có ô dù”, điều đó đã trở thành một cái gai trong lòng hắn. Suốt một thời gian dài, khắp trường đều đồn rằng hắn được đặc cách nhờ quan hệ, dần dà ngay cả chính Mục Túc Tinh cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.

Khi bị nữ sinh ấy ép hỏi giữa đám đông, hắn trong phút xúc động đã không kìm được mà đem danh ngạch đã vào tay, nhường lại một cách thẳng thừng.

Đó chính là bước ngoặt lớn nhất trong sự nghiệp làm hoạt hình của hắn ở kiếp trước.

Lục Việt — người nhận được danh ngạch — dưới sự hỗ trợ của giảng viên, đã sản xuất bộ hoạt hình gốc đầu tiên trong sự nghiệp, đạt được danh tiếng không nhỏ. Trong quá trình đó, hắn ta còn được một đại sư trong ngành hoạt hình đích thân tuyển chọn làm đệ tử, từ một sinh viên nghèo vô danh một bước hóa rồng, trở thành đệ tử thân truyền dưới trướng một bậc thầy nổi tiếng trong giới.

Mà Mục Túc Tinh, vì bỏ lỡ cơ hội ấy, nên đã chọn con đường từ tầng đáy mà đi lên, nghiêm túc học hỏi từng vị trí như họa sĩ phác thảo, phân cảnh, hoạt họa… Mãi đến gần mười năm sau mới có thể với tư cách tổng đạo diễn sản xuất bộ hoạt hình đầu tiên của mình.

Lúc này, thấy cô gái kia càng lúc càng tiến lại gần, Mục Túc Tinh khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia phiền chán nhàn nhạt.

Nhưng dường như nữ sinh ấy hoàn toàn không nhận ra sắc mặt cậu, dưới ánh mắt háo hức hóng chuyện của mọi người xung quanh, cô ta lảo đảo đi tới, một tay vươn ra định kéo lấy góc áo của hắn, đồng thời nức nở nghẹn ngào gọi:

“Mục học trưởng…”

Tay cô còn chưa kịp chạm tới người Mục Túc Tinh, thì cả người đã đột ngột đổ nhào xuống đất.

Ngay khoảnh khắc cô ta giơ tay ra, Tần Thanh đã nhanh như chớp đưa tay kéo Mục Túc Tinh lùi về sau, thuận thế ôm hắn vào lòng. Sự việc diễn ra quá đột ngột, cô gái kia lập tức mất đà, ngã mạnh xuống đất, bụi đất bốc lên đầy trời, cả người bị quăng ngã đến ngẩn ngơ.

Cô ngẩng đầu theo bản năng.

Người mà nàng nhắm đến — Mục Túc Tinh — lúc này đang được người khác ôm vào lòng, tư thế ấy chẳng khác nào đang được bảo vệ hết mực. Người đàn ông cao hơn Mục Túc Tinh cả một cái đầu, cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thâm sâu lạnh lẽo, chỉ một cái liếc nhẹ cũng đủ khiến người ta rùng mình.

Rõ ràng chỉ là một ánh mắt thoáng qua vô cùng bình thản, vậy mà không hiểu sao, trong cái bầu không khí đầy xôn xao và bàn tán khe khẽ ấy, sắc mặt nữ sinh kia trắng bệch, chỉ cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều mang theo vẻ khinh thường, khiến nàng nhất thời nghẹn lời, không thốt nên câu.

“Xin lỗi,” Tần Thanh cất giọng thản nhiên. Giọng nói hắn không nhanh không chậm, thái độ có thể gọi là lịch thiệp nhã nhặn, thế nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, trên mặt không có lấy nửa điểm áy náy:

“Tôi không thích người khác lại gần cậu ấy quá mức.”

Phút chốc, dường như người đang chật vật quỳ rạp trên đất kia chẳng còn là một tiểu mỹ nhân mi thanh mục tú, mà chỉ như một thứ dơ bẩn khiến người ta vừa nhìn đã muốn tránh xa.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play