Chương 6

Tác giả: Đàm Sơ

Edit : Kalle

Tần Thanh vừa mở miệng, ánh mắt mọi người vốn đang tập trung vào phản ứng của Mục Túc Tinh bên này, đang hóng chuyện náo nhiệt thì lập tức bị kéo đi, ngược lại đồng loạt rơi lên người Tần Thanh.

Ánh nắng ban trưa nhẹ nhàng rải xuống, bóng dáng người đàn ông cao gầy ấy cứ thế bình thản đứng đó, chẳng hề để tâm đến ánh nhìn của người ngoài. Anh lúc này đã rời mắt, chuyển sang nhìn thiếu niên đang nửa nằm trong vòng tay mình, nhẹ giọng hỏi: “Chiều nay có tiết không?”

Trên gương mặt anh không hề hiện lên chút khinh miệt hay xem thường nào, nhưng chính vẻ dửng dưng ấy lại khiến người ta càng thêm tổn thương tự tôn. Cô gái cắn chặt môi dưới, chỉ cảm thấy mặt nóng rực như bị thiêu đốt, trớ trêu thay, đám người vây xem còn không chịu buông tha, lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:

“Ây, tôi nhớ con bé đó… tên là Bạch… Bạch gì ấy nhỉ? Không phải hoa khôi khoa các người sao? Lúc đó tôi còn khen là một cô bé trong sáng xinh xắn, sao giờ lại… đầu óc không tỉnh táo vậy trời?” Người kia nói không hết lời, giọng điệu đầy tiếc hận.

Việc Mục Túc Tinh có xứng với suất danh ngạch của trường hay không là chuyện khác, nhưng cô gái này trước bao người lại vừa khóc vừa làm loạn, đòi người ta nhường lại danh ngạch, thì đúng thật là có chút thiếu suy nghĩ.

Cuộc sống đúng là như một vở kịch, nhưng không phải cứ ai biết khóc là sẽ được phần hơn đâu.

Ngành sản xuất hoạt hình vốn dĩ là lĩnh vực thương mại hóa mạnh mẽ, trong mắt những sinh viên ở đây, bộ dạng khóc thút thít của cô nàng kia chẳng khác gì nhân vật "đàn bà chua ngoa" trong phim truyền hình, khiến người ta không thương cảm thì thôi, lại còn thấy xấu hổ đến mức ung thư sắp phát tác.

“Tôi cũng thấy lạ, trước giờ sao không phát hiện ra cô ta như vậy…” Người đáp lời cũng bất đắc dĩ nhếch môi, một lời khó nói hết.

“Các người có cảm thấy người đứng cạnh Mục Túc Tinh trông quen quen không?”

Vì chính phủ đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới từ hai mươi năm trước, nên hành động không che giấu giữa Tần Thanh và Mục Túc Tinh lúc này cũng chẳng khiến ai thấy bất thường. Rất nhanh sau đó, ánh mắt mọi người liền tập trung vào gương mặt có vẻ quen thuộc kia.

“Chuyện đương nhiên, Tần Thanh của Đằng Không Giải Trí thì ai chả biết, cậu là quý tộc cấp 10 trong 《Phong Thần Vấn》 mà không nhận ra à?”

“Các người nói xem, Tần Thanh có khi nào đến trường mình để tìm kiếm tài năng tiềm ẩn không? Nghe nói bộ trưởng phụ trách chế tác CG của Đằng Không Giải Trí đã dẫn cả đội chuyển sang Vân Không rồi mà? Tiêu chuẩn CG của Đằng Không chắc là phải tụt hạng một bậc mất?” Có người bắt đầu suy luận lung tung.

Dù sao thì với sinh viên Học viện Nghệ thuật Tinh Ninh, cho dù không vào được công ty hoạt hình, nhưng nếu có cơ hội làm việc tại một công ty game, đặc biệt là tập đoàn lớn như Đằng Không Giải Trí, thì cũng là một lựa chọn không tồi — thậm chí có thể kiếm được nhiều tiền hơn hẳn làm hoạt hình.

“Người ta còn chưa có bị bôi đen đâu mà cậu đã bắt đầu mơ giữa ban ngày rồi? Tỉnh lại đi, người ta rõ ràng là đến thăm bạn trai mà?”

Mục Túc Tinh không nghe thấy những lời bàn tán sôi nổi xung quanh, bởi vì giọng nói đột ngột vang lên của 013 đã thành công át hết những âm thanh thì thầm bên tai hắn ——

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nhánh.】

Hắn hoàn thành nhiệm vụ nhánh khi nào vậy?

Mục Túc Tinh trong lòng thầm nghi hoặc, nhưng giờ cũng chẳng kịp mở ra xem hệ thống vừa bắn ra một chuỗi thông báo, hắn hơi giật nhẹ người, không quen với cảm giác gần gũi, Tần Thanh dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, liền thuận tay buông ra, lại vô cùng tự nhiên nắm lấy tay phải hắn.

Hương bạc hà lạnh lạnh pha mùi thuốc lá lập tức tan đi quanh hơi thở của hắn, đến lúc này Mục Túc Tinh mới kịp phản ứng, vành tai bất giác đỏ ửng, hắn cố gắng không để ý đến việc hai người đang mười ngón đan xen, bình tĩnh nói: “Hôm nay là cuối tuần.” Ý là chiều không có tiết.

“Về nhà với anh nhé?”

Mục Túc Tinh còn đang ngẩn người, cũng chẳng nghe rõ đối phương nói gì, liền theo phản xạ gật đầu đáp: “Được.”

Cho đến khi đứng trước căn biệt thự quen thuộc kia, hắn vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì?

Phải rồi, cô gái kia giống hệt như kiếp trước, chặn cậu lại ngay trước cổng trường, sau đó thì Tần Thanh… Dừng lại, không thể nghĩ tiếp nữa.

Mục Túc Tinh vỗ mặt mình, kéo bản thân ra khỏi những suy nghĩ rối rắm. Hắn cố gắng nhắc nhở bản thân rằng tất cả chỉ là một sự trùng hợp —— Tần Thanh từ trước đến nay đều săn sóc, chu đáo, điểm này so với kiếp trước không có gì khác, dẫu sao từ rất sớm trước đây, anh đã luôn quan tâm hắn như thế.

Thế là,  cậu đi theo đối phương bước vào nhà.

Do chỉ có một người ở nên căn biệt thự trông không lớn, nhưng nội thất bên trong lại đầy đủ tiện nghi. Mục Túc Tinh vừa bước qua cửa lớn liền bị một con  vật lông vàng xù xù nhào tới ôm lấy.

Tần Thanh mở tủ giày lấy dép cho hắn mà không thèm quay đầu lại: “Phì Đoàn.”

Chú chó lôn vàng  kêu "uông" một tiếng đầy bất mãn, nhưng dường như nghe hiểu ý chủ nhân, lập tức cụp đầu nhảy sang một bên, ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm Mục Túc Tinh.

Dù bị đặt cho cái tên đầy hàm ý là “Phì Đoàn”, nhưng thật ra chú chó này không hề mập, mà là một chú lông vàng điển hình khỏe mạnh, năng động.

Mục Túc Tinh giả vờ tỏ vẻ rất hứng thú với chú chó, ngồi xổm xuống xoa đầu nó, vừa làm vừa mở hệ thống kiểm tra thông báo vừa nãy:

Nhiệm vụ nhánh: Đạt được danh ngạch trong kế hoạch nâng đỡ hoạt hình nguyên sang của sinh viên đại học Tinh Ninh.

Phần thưởng nhiệm vụ: Một lần rút thăm tạp chỉ.

Mục Túc Tinh: ……

Hệ thống này là định kéo hắn xuống cái hố trò chơi rút gaccha đây mà.

Tuy nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn tiện tay nhấn một lượt rút thăm trong hồ, tâm thái rất thong dong: Dù sao hiện giờ điểm thành tựu của cậu vẫn là con số không, 013 muốn lừa cậu lấy điểm cũng không được, nếu nhiệm vụ tặng kèm số lần rút miễn phí, không thử thì uổng, coi như kiểm tra vận may một chút.

Cậu vừa nhấn nút, ánh sáng từ hồ rút liền bừng sáng rực rỡ, liên tục đổi màu giữa trắng, tím và vàng, cuối cùng dừng lại ở màu trắng.

Mục Túc Tinh vốn cũng từng chơi loại trò chơi rút thẻ này, vừa nhìn đã biết mình rút trúng loại phẩm chất thấp nhất trong ba loại thẻ. Tuy hơi thất vọng, nhưng vốn dĩ ban đầu hắn chẳng mong gì nhiều, nên cũng không quá hụt hẫng, chỉ tò mò nhìn về phía thẻ bài màu trắng ấy.

【R】 Kỹ năng phối âm toàn năng [bản trải nghiệm]

Sau khi sử dụng, ký chủ sẽ ngay lập tức sở hữu kỹ năng phối âm đỉnh cấp của CV toàn năng.

Thời hạn: Một ngày.

Thẻ này thật ra cũng khá thú vị, cho phép cậu trong một ngày có thể trở thành CV đỉnh cao. Xét thấy thời gian giới hạn, không trách nó chỉ là thẻ R .

Nếu là SR hay SSR, không biết thời gian hiệu lực có kéo dài hơn không nhỉ?

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Mục Túc Tinh rồi nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng. Dù sao cậu cũng là người làm hoạt hình, phối âm tuy là một phần của quá trình sản xuất, nhưng bản thân cậu không hứng thú lắm với việc tự mình ra trận làm CV.

Với cậu mà nói, thẻ bài này chỉ là một món đồ chơi, nhớ ra thì dùng thử một lần cho vui.

Sau một hồi bị phân tâm, khi đối diện với Tần Thanh, tâm trạng Mục Túc Tinh đã bình tĩnh hơn rất nhiều: Lúc trước ở cổng trường, vì không muốn bị kéo lôi trước mặt mọi người, khi Tần Thanh hỏi hắn có tiết buổi chiều không, hắn đáp không có, thế là liền bị người ta đưa thẳng về nhà, nói mai sáng đi học sẽ đưa trở lại trường.

Bất ngờ đường hoàng bước vào nhà người ta, bảo không lo lắng là nói dối.

May mà hắn còn có 013.

Nhưng hệ thống này rõ ràng là một tên thẳng nam, 013 bình tĩnh nói: 【Không ai có thể nhận ra sự tồn tại của tôi, nói cách khác, hiện giờ ký chủ thật sự là cùng Tần Thanh hai người ở một phòng một nhà.】

Mục Túc Tinh: “…Im miệng.”

013 ngoan ngoãn im lặng —— loài người đúng thật là sinh vật giỏi tự lừa mình dối người, nó nghĩ thầm.

Tình cảnh hai người mặt đối mặt mà chẳng biết nói gì như Mục Túc Tinh lo lắng thì lại không xảy ra. Tần Thanh cùng cậu ngồi trên ghế sofa xem TV một lát, căn dặn cậu tối nhớ nghỉ sớm rồi liền đứng dậy lên thư phòng tầng hai — trong công ty còn có việc cần xử lý kịp thời.

Mục Túc Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhớ rõ ở kiếp trước, ngay từ đầu đại học đã rất ít qua lại với bên Tần Thanh. Không ngờ căn biệt thự này vẫn giữ lại phòng cũ của cậu. Khi bước vào, cậu còn phát hiện tất cả vẫn y nguyên như ba năm trước lần cuối hắn ngủ lại nơi này.

Ga trải giường, chăn gối, mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, rõ ràng là chủ nhà đã định kỳ thuê người đến dọn dẹp.

Tối hôm đó, nằm lại trong chiếc giường đã lâu không chạm tới, Mục Túc Tinh bắt đầu nghĩ xem phải làm thế nào để thu thập thông tin hoạt động tàu điện ngầm của Tinh Ninh.

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cậu chỉ suy nghĩ một lát đã thấy mệt rã rời. Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng nhắc nhở của Tần Thanh: “11 giờ rồi.”

“Sắp ngủ rồi!” Mục Túc Tinh phản xạ có điều kiện đáp lại, nhanh chóng tắt đèn chui vào chăn, hành động liền mạch dứt khoát.

Ban đầu cậu định tranh thủ thời gian trước khi ngủ để nghĩ kế hoạch sắp tới cho kỹ càng, nhưng cơn buồn ngủ lại ập tới bất ngờ. Trong lúc mơ mơ màng màng, vừa nảy ra ý định mai đi khảo sát thực địa quanh trạm tàu điện ngầm để tìm cảm hứng, thì đã vô thức chìm vào giấc ngủ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play