Cương 18

Tác giả: Đàm Sơ

Edit : Kalle

Bảo mật?

Văn Phi Hàng và Phương Liên gần như không cần suy nghĩ, cũng chẳng có chút do dự nào mà gật đầu đồng ý ngay tắp lự. Trong mắt bọn họ, công bố bây giờ hay nửa tháng sau mới công bố đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là—bọn họ đã giành được toàn bộ danh ngạch trong hoạt động lần này! Đến lúc đó, toàn bộ người dân thành phố Tinh Ninh, chỉ cần đi tàu điện ngầm là chắc chắn sẽ thấy tác phẩm của họ!

Đối với những người vẫn còn là học sinh như bọn họ, đang chuẩn bị bước vào xã hội rộng lớn kia, thì còn gì đáng giá hơn một lý lịch sáng rỡ thế này?

Chỉ riêng cái tên 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》 thôi, đến khi ra trường xin việc, dù là những công ty hoạt hình tiếng tăm như Thiên Lý Animation, cũng chưa chắc là không có cửa chen chân vào.

Khác với sự quyết đoán của hai người, Mục Túc Tinh lại nghĩ nhiều hơn một chút.

Kết hợp với ký ức từ kiếp trước, cậu có thể hiểu được dụng ý của vị phụ trách đề xuất ý tưởng này. Mục Túc Tinh ngẫm đi ngẫm lại, cuối cùng cũng không tìm ra lý do gì để từ chối.

Dù sao 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》 cũng là tác phẩm của chính bọn họ, đối phương muốn giữ kín mọi thông tin liên quan đến nó, thực chất chính là một chiêu thức marketing nhỏ kiểu "giữ bí mật để câu kéo sự tò mò của công chúng", từ đó để khi công bố vào nửa tháng sau có thể tạo hiệu ứng bất ngờ và gây chấn động. Đối với Mục Túc Tinh mà nói, đây chẳng khác nào có người chủ động mang đến cơ hội tuyên truyền miễn phí.

Nếu chuyện này mang lại lợi ích cho cả nhóm, Mục Túc Tinh dĩ nhiên sẽ không khước từ.

“Được thôi.”

Hai bên nhanh chóng đạt được sự ăn ý.

……

“Chắc cũng sắp tới giờ công bố kết quả rồi nhỉ?”

“Nghe nói kết quả đã có rồi, nhà tôi có chút thông tin nội bộ, bảo là bên Cục Văn Hóa hết lời khen ngợi những tác phẩm trúng tuyển lần này, cực kỳ hài lòng.”

“Không biết bảy video trúng tuyển sẽ là những cái nào nhỉ.”

“Không nói mấy cái khác, tôi đoán chắc chắn sẽ có Đinh Thiệu Nguyên bên Thiên Không Video. Anh ta làm video hài vốn đã có độ lan truyền cực cao trên mạng, fan đông đảo, mà lần này lại dồn tâm huyết làm video, chất lượng rất tốt, bảy suất kia chắc chắn sẽ có tên ảnh một cái.”

Đinh Thiệu Nguyên chỉ nhàn nhạt cười.

Thiên Không Video là một trong những nền tảng video ngắn đang cực kỳ thịnh hành hiện nay, mà Đinh Thiệu Nguyên chính là ngôi sao sáng giá trong số những chủ kênh trên nền tảng đó, có gần 300 nghìn người theo dõi. Mỗi video anh ta tung ra đều thu hút cả triệu lượt tương tác trên Thiên Không Video.

Trượt tuyển sao?

Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới khả năng đó.

Nếu không phải để mở rộng độ nổi tiếng của mình, anh ta thậm chí sẽ không thèm tham gia mấy cái hoạt động tuyển bản thảo kiểu này.

Trong mắt anh ta, mấy loại hoạt động này chẳng qua chỉ là sân chơi cho đám "tân binh" chưa có tên tuổi hoặc sinh viên mới ra trường mà thôi. Việc anh ta tham gia cuộc thi này bản thân đã là một sự "đánh úp từ trên cao", làm sao có thể có chuyện không trúng tuyển được?

Dù trong lòng không quá mặn mà với danh ngạch, nhưng ngoài mặt Đinh Thiệu Nguyên vẫn giữ thái độ lịch thiệp: “Đâu có đâu có, video lần này của Trương ca cũng rất xuất sắc, nếu tôi là giám khảo chắc chắn cũng sẽ bị lay động bởi tác phẩm của Trương ca.”

Mấy người bọn họ đều là chủ kênh ký hợp đồng dưới trướng Thiên Không Video, nên lúc này cũng chẳng khác nào "có đi có lại", mỗi người một câu tung hứng khách sáo, đang nói chuyện thì bỗng nghe tiếng hét vang lên từ ngoài văn phòng:

“Có kết quả rồi!”

“Mau xem xem kết quả ra rồi thật kìa.” Một người trong nhóm cười nói, “Đã đến nước này rồi thì sao không cùng nhau nhìn thử đi?”

Cả nhóm vừa cười vừa bàn luận, một người trong số đó mở trang web chính thức của Cục Văn Hóa, nơi đăng tải kết quả tuyển chọn lần này. Anh ta click mở trang và chuẩn bị tìm tên mình hoặc những gương mặt quen thuộc, nhưng khi ánh mắt chạm đến màn hình máy tính thì lập tức sững người.

“WTF!?”

“Sao thế?” Một người khác cúi đầu nhìn theo, vừa nói vừa thuận miệng lẩm bẩm, “Chỉ là hoạt động tuyên truyền văn hóa trên tàu điện ngầm thôi mà, có cần phải sốc vậy không… WTF!?”

Thấy liên tiếp hai người đều tỏ vẻ như gặp quỷ, những người còn lại cũng dồn mắt nhìn vào màn hình.

Nhưng thay vì thấy tên của bảy tác phẩm khác nhau như tưởng tượng, họ lại chỉ thấy một dòng kết quả rõ ràng, không thể tin nổi:

Tuyến tàu điện ngầm số 1: 《Hoàng Tử Bé ①》

Tuyến tàu điện ngầm số 2: 《Hoàng Tử Bé ②》

Tuyến tàu điện ngầm số 3: 《Hoàng Tử Bé ③》

Tuyến tàu điện ngầm số 7: 《Hoàng Tử Bé ⑦》

“Không thể nào!” Có người bật thốt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi: “Toàn bộ bảy suất… lại bị một người chiếm trọn? Sao có thể chứ!”

Đinh Thiệu Nguyên khẽ nhíu mày.

“Có ghi tên tác giả không? Là phòng làm việc nào vậy?” Có người hỏi, “Có thể một mình giành trọn bảy danh ngạch thế này, chắc chắn là một studio cực kỳ đỉnh rồi!”

Vẻ mặt Đinh Thiệu Nguyên dần giãn ra, đúng lúc ấy lại có người ngạc nhiên kêu lên: “ Bên phía tổ chức không công bố tên tác giả, chỉ nói là tác phẩm của sinh viên đại học trong nước.”

Sinh viên đại học?

Cả đám người đưa mắt nhìn nhau, thật sự là khó hiểu nổi.

Mấy người bọn họ, ai cũng là "trùm" làm video ngắn nổi tiếng khắp mạng, vậy mà lại bị sinh viên đại học hạ gục?

Giọng Đinh Thiệu Nguyên trầm xuống: “Giờ có thể xem nội dung video chưa?”

Người kia nhìn lại trang web rồi lắc đầu: “Không được, bên kia nói, thông tin chi tiết và nội dung video sẽ được công bố đồng loạt tại các trạm tàu điện ngầm ở Tinh Ninh sau nửa tháng nữa.”

Đinh Thiệu Nguyên nheo mắt, lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi.”

Nửa tháng sau sao…

Anh ta thực sự muốn nhìn xem, rốt cuộc là video dạng gì, dám không nể mặt anh ta, còn ngang nhiên độc chiếm toàn bộ danh ngạch!

……

Để chúc mừng tác phẩm thành công lọt vào danh sách trúng tuyển, dưới sự nằng nặc đòi hỏi của Văn Phi Hàng và Phương Liên, ba người cuối cùng kéo theo một thùng bia lớn, đến một quán nướng gần trường học ăn mừng.

Cả ba đều là thanh niên trẻ tuổi, lại vừa gặp phải một chuyện vui bất ngờ như thế, cảm xúc bùng nổ cũng là chuyện dễ hiểu, nên không tránh khỏi uống hơi quá chén.

Mục Túc Tinh thì không kích động như hai người kia. Dù sao trong lòng cậu cũng đã trải qua hai kiếp người, hiện tại chỉ là đang "trở lại nghề cũ" mà thôi. Bảo hưng phấn thì chưa hẳn, vì với cậu, hoạt hình từ lâu đã là thứ ăn sâu vào máu thịt. Nếu thật sự có gì để nói, thì có lẽ là niềm vui và sự nhẹ nhõm khi được quay trở lại lĩnh vực quen thuộc.

Uống đến tuần rượu thứ ba, Văn Phi Hàng đã gác chân lên ghế bắt đầu “phát rồ” khi say, may mà kiểu “phát rồ” của cậu ta không kỳ quặc lắm, chỉ là hát vài bài lão ca không biết từ niên đại nào.

Phương Liên cũng chẳng hơn gì, chỉ là biểu hiện của cậu ta có phần... nội liễm hơn. Có vẻ như cách biểu đạt cảm xúc duy nhất của một tên "tử trạch" như cậu ta chính là lấy điện thoại ra, mở ảnh nền là hình nhân vật nữ mình thích trong sách, sau đó hôn một cái... rồi lại hôn một cái.

Mục Túc Tinh chỉ uống sơ sơ, cũng không ngăn cản hai người, chỉ tựa vào lưng ghế, lặng lẽ mỉm cười nhìn họ làm loạn.

Cậu hiểu, quãng thời gian vừa qua không chỉ mình cậu gánh áp lực, mà cả Văn Phi Hàng và Phương Liên cũng phải chịu đựng rất nhiều. Một người từ chối cơ hội thực tập ở công ty hoạt hình nổi tiếng, một người thì bỏ ngang công việc thực tập ở công ty game, kiểu gì cũng bị gia đình mắng té tát. Nhưng mặc dù như vậy, hai người ấy chưa từng nhắc đến nửa lời trước mặt Mục Túc Tinh.

Giờ đây công việc đã hoàn tất, coi như cũng hạ màn rồi. Áp lực trong lòng cả ba ít nhiều cũng được giải tỏa.

Kết thúc bữa tiệc, Mục Túc Tinh gọi xe đưa hai tên say khướt về ký túc xá, còn mình thì rẽ ra hướng khác, đón một chiếc taxi đến nơi khác.

Nửa năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, khoảng thời gian trước lại bận rộn làm 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》, rồi chẳng mấy chốc nữa kế hoạch hỗ trợ từ trường sẽ chính thức khởi động. Trong khoảng nghỉ quý giá ngắn ngủi này, cậu còn nhiều suy nghĩ cần sắp xếp lại.

Mục Túc Tinh quyết định quay về nhà mình.

Ngôi nhà từng thuộc về cậu—cùng cha mẹ, ba người một nhà.

Khi về đến nơi, trăng đã leo lên ngọn cây.

Cậu móc từ trong túi ra tạp chí và chìa khóa, lần lượt mở cửa khu dân cư rồi đến cổng biệt thự. Trong nhà tối om, nhưng không có mùi bụi, ngược lại phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt. Mục Túc Tinh khẽ giật mình, còn tưởng có trộm, theo bản năng cầm lấy một vật nặng bên cạnh: “Ai đấy?”

“Phản xạ cảnh giác cũng không tồi, nếu không lên tiếng mà kiên nhẫn quan sát thì sẽ tốt hơn nữa. Làm vậy sẽ khiến trộm cảnh giác đó.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong bóng tối, ngay sau đó đèn sáng bừng lên.

Mục Túc Tinh khẽ nheo mắt lại theo phản xạ, đợi đến khi thích nghi với ánh sáng, cảnh tượng trước mắt cậu cũng dần rõ ràng—

Tần Thanh đang ngồi rất tùy ý trên sofa trong phòng khách, một tay đặt lên thành ghế, tay còn lại vừa mới dập điếu thuốc vào gạt tàn. Chính là mùi thuốc lá mà Mục Túc Tinh ngửi thấy khi mới bước vào.

Mục Túc Tinh hơi sững người.

Việc Tần Thanh xuất hiện ở đây không lạ, nhiều năm trước cha mẹ Mục đã giao chìa khóa biệt thự cho anh. Mỗi lần họ bận công tác đến mức không có thời gian lo cho Mục Túc Tinh, đều nhờ Tần Thanh chăm sóc cậu. Dần dà, chìa khóa nhà cũng được giao cho anh.

Ánh mắt Mục Túc Tinh lướt qua người Tần Thanh, cuối cùng dừng lại ở gạt tàn thuốc.

Tần Thanh rất ít khi hút thuốc.

Anh là kiểu người trưởng thành chững chạc, là nhân vật xuất sắc trên thương trường. Phần lớn thời gian, anh đều đứng bên cạnh thắng lợi, nho nhã mỉm cười. Hiếm khi nào có bộ dáng mệt mỏi, huống gì là cảnh một mình ngồi trong bóng tối với điếu thuốc trên môi như thế này.

Vì sao chứ?

Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến một người luôn bình tĩnh như Tần Thanh trở nên thất thố đến mức này?

Ý nghĩ đó vừa hiện lên, lòng Mục Túc Tinh liền bất an.

Cậu còn đang do dự, vừa bước đến trước mặt đối phương thì chưa kịp mở miệng đã bị Tần Thanh đè ngửa xuống sofa!

Mùi khói thuốc lạnh buốt ập thẳng vào khứu giác, Mục Túc Tinh kinh ngạc nhìn Tần Thanh đang áp sát. Lực ấn của đối phương cực mạnh, khiến cậu không thể nào giãy ra được. Cùng lúc đó, bàn tay lạnh lẽo như rắn độc của người kia đã vòng qua cổ cậu—

Mục Túc Tinh mở to mắt.

Nhìn gương mặt Tần Thanh lúc này, hiếm thấy không có biểu cảm nào. Đôi mắt đen thường ngày vốn yên tĩnh như giếng sâu, nay dưới ánh đèn ban đêm lại hiện lên vẻ lạnh lẽo đến rợn người.

Tần Thanh chăm chú nhìn cậu không rời.

“…Rốt cuộc cậu là ai?”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play