Cương 17
Tác giả: Đàm Sơ
Edit : Kalle
“ Cô hẳn cũng biết rồi, bên Tinh Ninh thị chúng ta đang chuẩn bị tổ chức bình chọn cho hoạt động 'Văn hóa đô thị', đúng không?” Người phụ trách chính, lúc này tâm trạng rõ ràng rất tốt sau khi nhìn thấy thành quả khiến mình hài lòng, thuận miệng trò chuyện đôi câu với Nhan Y Lăng: “ Mọi người chọn ra đoạn hoạt hình ngắn này thực sự rất tốt, vừa vặn ăn khớp với chủ đề ‘Văn hóa đô thị’, thật sự rất xuất sắc.”
Nhan Y Lăng trong lòng không khỏi giật mình kinh ngạc.
Vị cấp trên này ở đơn vị, tính cách thế nào nàng rõ quá rồi – ngày thường luôn giữ vẻ nghiêm túc, rất hiếm khi tươi cười nói chuyện với người khác. Ấy vậy mà hôm nay không chỉ mặt mày hớn hở mà còn chủ động bắt chuyện, điều này đủ cho thấy lần này họ làm ra thành quả khiến đối phương vô cùng hài lòng.
Sự buông lỏng trong lòng kéo đến, theo đó là một niềm vui âm thầm dâng lên nơi đáy tim cô.
Hoạt động bình chọn “Văn hóa đô thị” kiểu này, nói thật ra thì chẳng có mấy ai quan tâm, đối với phần lớn cư dân Tinh Ninh thị mà nói, đây là chuyện hoàn toàn xa vời, thậm chí còn chẳng để tâm chút nào. Thế nhưng, trong mắt một số người, nếu nắm bắt được cơ hội này, thì đó chính là chiến tích thực sự, chứ không phải chỉ là một danh hiệu trang trí đơn thuần có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Một khi lãnh đạo cấp trên thấy vui, thì đến lúc đó, những người làm việc bên dưới như bọn họ ắt sẽ nhận được không ít phần thưởng và sự công nhận.
“Vậy lần này……”
“Cứ dùng hệ liệt này đi,” người phụ trách chính nhịp tay nói tiếp, “À đúng rồi, có biết ai là người làm ra đoạn video này không?”
Nhan Y Lăng gật đầu, cô vốn đã chuẩn bị sẵn từ lúc ở văn phòng, đương nhiên không thể để bị hỏi đến ba câu mà vẫn lắc đầu ngu ngơ. Cô lập tức đáp: “Những đoạn video này là do ba sinh viên chuyên ngành hoạt hình của Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh cùng nhau hợp tác hoàn thành.”
——
Tại ký túc xá Đại học Nghệ thuật Tinh Ninh.
Mục Túc Tinh ngồi trước bàn học, giả vờ đang lật xem một quyển sách chuyên ngành, nhưng thực ra lại đang dùng hệ thống tiếp tục đọc sách trong thương thành. Văn Phi Hàng thì đang vẽ tranh, hôm qua cậu vừa nhận được một đơn đặt hàng lớn vẽ hình minh họa cho game. Còn Phương Liên vẫn chăm chú cắm đầu vào “sự nghiệp game thủ” của mình —— cho đến khi tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Chuông điện thoại như sét đánh ngang tai, khiến nhân vật của Phương Liên bị địch giết ngay lập tức, hồi sinh tại điểm xuất phát.
Cậu ta buộc phải ngán ngẩm thoát khỏi trò chơi, nghe máy, còn chưa kịp rời khỏi phòng thì đầu dây bên kia đã mắng ầm lên:
“Bây giờ có phải là mày cứng cỏi lắm rồi không hả? Lời cha mày nói đều lọt tai này ra tai kia đúng không? Nếu không phải nghe người khác nói, tao còn chẳng biết mày làm ra cái chuyện ngu xuẩn này – bỏ lỡ cơ hội thực tập quý giá ở công ty hoạt hình, lại chạy theo đám bạn phú nhị đại trong ký túc xá đi làm cái hoạt hình ngắn gì đó? Người ta nhà giàu, muốn làm gì thì làm, còn mày thì chạy theo người ta nổi hứng cái gì?!”
Phương Liên không bật loa ngoài, nhưng trong phòng vốn yên tĩnh, giọng nói bén nhọn lại vang dội của bên kia điện thoại khiến Mục Túc Tinh và Văn Phi Hàng dù muốn lờ đi cũng không thể.
Không khí trong phòng lập tức trầm xuống, Phương Liên có chút lúng túng gật đầu với hai người bạn cùng phòng, rồi vội vàng đi ra hành lang: “Ba, con biết con đang làm gì, người……”
“Biết cái rắm! Mày biết cái gì?! Cả ngày chỉ biết chạy theo người có tiền, người ta điều kiện tốt, dù có chơi bời tới lúc tốt nghiệp cũng có trăm ngàn con đường kiếm cơm! Còn mày thì sao? Mày định bám đuôi người ta để người ta giới thiệu công việc cho chắc?”
Không khí trong phòng lặng như tờ, cả ba người đều nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Cùng lúc đó, trong đầu Mục Túc Tinh, hệ thống yên lặng phát ra liên tiếp những âm thanh “Đinh” ——
【Đinh, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn!】
Nhiệm vụ ẩn: Ta muốn nói cho toàn Tinh Ninh thị biết, tất cả trạm tàu điện ngầm đều do ta bao trọn!
Tiến độ nhiệm vụ: Đã hoàn thành (7/7)
Phần thưởng nhiệm vụ: 3,000 điểm thành tựu, 1 điểm kỹ năng phân phối, 1 cơ hội rút thưởng.
—— Hả?
Còn chưa kịp xem kỹ phần thưởng lần này, điện thoại để tạm trên bàn của hắn bỗng reo lên. Trong lòng vừa động, hắn cầm lên liếc nhìn —— là một số điện thoại lạ.
Trong lòng hắn âm thầm dấy lên một dự cảm, liền nhận máy: “Alo, xin chào… Đúng vậy, tôi là…” Ánh mắt quét qua Văn Phi Hàng đang lặng lẽ không nói gì, lại liếc sang Phương Liên đang chuẩn bị mở cửa phòng ra ngoài nghe điện thoại, Mục Túc Tinh tiếp lời: “Là thế này, hoạt hình ngắn là do tôi và các bạn cùng làm, cho nên những gì anh/chị nói, tôi cần phải thảo luận với bọn họ trước đã. Vừa hay họ đều có mặt ở đây, tôi mở loa ngoài nhé, vậy có được không?”
Âm lượng vừa vặn, đủ để hai người kia trong phòng nghe thấy rõ mồn một.
Văn Phi Hàng lập tức đứng bật dậy.
Phương Liên cũng sững người tại chỗ, không thèm để ý đến giọng mắng xối xả từ ba mình nữa, quay đầu liếc nhìn, rồi dứt khoát cúp máy luôn, ba bước làm hai lao thẳng đến bên cạnh Mục Túc Tinh.
Nhìn biểu cảm khẩn trương và bất an của cả hai, Mục Túc Tinh bật cười.
Hắn không nói vòng vo, mà trực tiếp bấm nút bật loa ngoài trên điện thoại.
Âm thanh đầu dây bên kia rõ ràng vang vọng khắp căn phòng.
“Xin chào tổ chế tác 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》, tôi là Nhan Y Lăng – phụ trách hoạt động tuyển chọn nội dung văn hóa tàu điện ngầm lần này. Qua quá trình bỏ phiếu của ban giám khảo, chúng tôi nhất trí quyết định: toàn bộ bảy suất trúng tuyển cho đợt tuyển chọn lần này, sẽ đều dành cho 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》. Cảm ơn các bạn đã cống hiến một tác phẩm xuất sắc đến vậy.”
ẦM ——!
Giọng nữ ôn hòa, lễ độ, mang theo sự tinh tế vốn có của phái nữ, rơi vào tai Văn Phi Hàng và Phương Liên lại như sấm dội giữa trời quang.
Trúng suất toàn bộ?!
Trước khi bắt tay vào chế tác, cả ba chỉ hy vọng giành được một suất thôi là đã mãn nguyện. Dù sao, địa điểm trình chiếu video là tại các trạm tàu điện ngầm, nơi người đến người đi tấp nập, nên khi Mục Túc Tinh nói muốn bao trọn toàn bộ tuyến đường tàu điện ngầm của Tinh Ninh thị, hai người còn tưởng cậu chỉ nói chơi.
Mãi đến khi thành phẩm ra đời, họ mới bắt đầu tin tưởng hơn vào chất lượng của đoạn hoạt hình ngắn, nhưng vẫn chưa từng nghĩ tới khả năng thật sự "bao trọn" toàn bộ trạm tàu điện ngầm.
Vậy mà giờ đây, người phụ trách lại nói rằng —— họ không chỉ trúng tuyển, mà còn thâu tóm hết tất cả danh ngạch!
“Dựa theo quy định, các bạn sẽ nhận được 70,000 điểm tín dụng sau thuế làm tiền thưởng, đồng thời có ba năm quyền đi tàu điện ngầm Tinh Ninh miễn phí, và được trao tặng danh hiệu công dân danh dự của Tinh Ninh thị. Chúc mừng các bạn.”
Văn Phi Hàng nuốt nước bọt, không thể tin vào tai mình.
Phương Liên thì đứng đó, ánh mắt thoáng qua vẻ xấu hổ khi nãy nghe điện thoại, nín thở lắng nghe từng lời bên kia nói, đến mức di động trong tay rơi xuống lúc nào cũng không hay.
Mục Túc Tinh siết nhẹ tay phải bên hông, rồi từ từ buông ra.
“Để phối hợp với hoạt động bình chọn ‘Văn hóa đô thị’ sắp tới tại Tinh Ninh thị, chúng tôi sẽ phát sóng 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》 tại các trạm tàu điện ngầm trong vòng nửa tháng tới. Để đạt hiệu quả truyền thông tối đa, trước mắt chúng tôi sẽ không công bố bất kỳ thông tin nào ra ngoài. Không biết ba bạn có ý kiến gì không?”
Quyết định cuối cùng này là do Nhan Y Lăng cân nhắc kỹ lưỡng, rồi mới dám chốt lại.
Trước đó cô vốn không hề có ý định lợi dụng việc này để tranh công, bởi cuộc thi lần này cạnh tranh rất gắt gao. Nhưng sau khi trò chuyện với người phụ trách chính, trong đầu cô bỗng nảy ra một ý tưởng mới.
Dựa theo cách nói của người kia, chỉ bằng mỗi 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》, công lao của đội cô lần này đã đủ nổi bật. Vấn đề chỉ còn là — làm sao khiến cho công lao ấy trở nên vô cùng quan trọng, chứ không phải chỉ như phần thêm thắt không đáng kể.
Càng nghĩ, Nhan Y Lăng càng cảm thấy nên bắt đầu từ 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》.
Cô rất có niềm tin vào loạt tác phẩm này, thậm chí trong mắt cô, nó hoàn toàn xứng đáng đoạt giải ở hạng mục phim ngắn hoạt hình.
Nhan Y Lăng không tin vào mấy chuyện kiểu “rượu ngon chẳng sợ ngõ sâu”, để tăng độ ảnh hưởng cho 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》 trong sự kiện lần này, cô quyết định —— tuyên truyền toàn lực cho nó!
Tuyên truyền ở đây không phải theo kiểu quảng cáo rầm rộ trên TV hay phim ảnh, mà chỉ cần công bố với công chúng rằng toàn bộ bảy suất trúng tuyển đều đến từ một đội sinh viên, đồng thời không tiết lộ nội dung video lẫn danh tính người làm — điều đó đủ để khiến công chúng tò mò đến phát điên.
Đặc biệt là những nhà làm phim hoạt hình từng trượt khỏi cuộc tuyển chọn này – trong số họ không thiếu người đã có chút tên tuổi. Khi biết cả bảy suất đều bị vài sinh viên đại học “cướp sạch”, chắc chắn sẽ không phục, từ đó càng dấy lên sự tò mò với đoạn hoạt hình được chọn.
Đây mới chính là hình thức tuyên truyền tốt nhất!
《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》 càng gây bão, thì càng dễ lọt vào mắt ban tổ chức bình chọn, và với những người có quyền quyết định, chỉ cần họ vô tình nhắc đến đoạn hoạt hình được phát trong tàu điện ngầm —— lợi ích đối với cô ấy, sẽ là cực kỳ to lớn!
Đôi lời của editor: Về vấn đề đơn vị tiền tệ, nơi nam9 ở không phải trái đất mà là một thế giới khác . Chính vì vậy ở đó đơn vị tiền tệ là điểm tín dụng .