Cương 19
Tác giả: Đàm Sơ
Khoảng cách này... thật quá gần.
Toàn thân cậu lúc này bị ép trên ghế sofa, kẹt giữa vòng tay người đàn ông, vây quanh hắn là hương vị quen thuộc thuộc về đối phương, tràn ngập từng tấc lòng ngực. Mục Túc Tinh khó khăn nghiêng đầu, ánh mắt không lệch không nghiêng, vừa khéo dừng lại ở gạt tàn thuốc pha lê trên bàn trà.
Áp lực từ cổ truyền đến khiến cậu khó chịu mà khẽ nhíu mày. Mục Túc Tinh biết bản thân cần phải giải thích điều gì đó—là tiêu chuẩn chế tác hoạt hình tiến bộ vượt bậc, là lối sống hiện tại khác biệt so với thời còn trẻ, hay là sự thay đổi trong tính cách và phong thái hành xử.
Nhưng vào đúng khoảnh khắc cậu nghiêng đầu, ánh mắt vô thức rơi về phía không xa, lại thất thần mất rồi.
Cậu luôn biết Tần Thanh là người hút thuốc. Điều này từ lúc hai người thỉnh thoảng tiếp xúc đã có thể nhận ra, trên người đối phương luôn vương chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, đủ để cậu phán đoán ra.
Thế nhưng trong ký ức của Mục Túc Tinh, Tần Thanh chưa từng hút thuốc trước mặt cậu, thậm chí không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào liên quan đến chuyện đó—ngoại trừ mùi thuốc lá tự nhiên lưu lại trên người.
Anh luôn là người đàn ông như vậy—nghiêm túc và có trách nhiệm.
Cha Mục và mẹ Mục vì công việc bận bịu đến trời đất mờ mịt, đã từng tuỳ tiện đem đứa nhỏ mới năm sáu tuổi là Mục Túc Tinh giao cho Tần Thanh chăm sóc. Khi ấy Tần Thanh chỉ mới 16 tuổi, đã nghiêm túc đóng vai trò như một người giám hộ đủ tiêu chuẩn: dạy cậu viết chữ, học toán, sửa lại thói quen ăn uống tuỳ hứng, không cho cậu nói bậy, càng không cho phép cậu đánh nhau.
Tần Thanh đương nhiên sẽ không hút thuốc trước mặt cậu. Nếu anh không cho phép tiểu Túc Tinh bị những kẻ không đàng hoàng bên ngoài làm hư, vậy thì càng không cho phép chính mình làm gương xấu mà khiến Túc Tinh hình thành thói quen không tốt.
Cậu đối mặt với người đàn ông ấy, ánh mắt không mang chút cảm xúc nào: “Tôi là Mục Túc Tinh.”
Tần Thanh không nói lời nào.
Người đàn ông bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm. Đôi mắt đó không giống như đang đánh giá, mà giống như đang nhìn thấu. Anh cố gắng hết sức để giữ vững sự tỉnh táo như ngày thường, không mang theo chút cảm xúc riêng tư nào mà đem người trước mắt so sánh, phân tích với thiếu niên trong ký ức.
Từ đứa trẻ ngây ngô không nghe lời năm tuổi, đến thiếu niên 17 tuổi vóc dáng thon dài, khí chất như ngọc.
Đó là đứa trẻ anh đã tự tay nuôi lớn. So với cha mẹ Túc Tinh, anh càng hiểu rõ tính cách của đứa trẻ ấy, những thói quen vô thức trong sinh hoạt, những tâm tư nhỏ bé vừa đơn thuần vừa kín đáo. Ngay cả khi không hiểu nhiều về hội họa hay hoạt hình, Tần Thanh vẫn có thể chuẩn xác chỉ ra phong cách vẽ mà Túc Tinh am hiểu, kỹ pháp mà cậu thiên về, thậm chí là trình độ của từng giai đoạn phát triển.
Chính vì trân trọng, cho nên hiểu rõ. Chính vì hiểu rõ, nên mới không thể giả vờ như không thấy những thay đổi tưởng như nhỏ nhặt ấy.
Từ trước đến nay, vẻ ngoài của Mục Túc Tinh luôn là kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng thực chất lại mẫn cảm và yếu đuối. Chính điểm này khiến Tần Thanh thường xuyên rơi vào tình trạng luống cuống tay chân. Thiếu niên ngày nào nay đã trưởng thành, anh không thể như trước kia, từ việc lớn đến việc nhỏ đều chăm chăm trông nom. Đặc biệt là sau khi Mục phụ Mục mẫu bất ngờ qua đời, ngay cả bản thân Tần Thanh cũng không chắc chắn, liệu sự quan tâm mang theo chủ quan của mình có vô tình gây ra tổn thương lần thứ hai cho đối phương hay không..
Thế nhưng, Mục Túc Tinh đã thay đổi rồi.
Cậu không còn dùng chiếc mặt nạ kiêu ngạo và lạnh nhạt để che giấu sự tự ti cùng yếu đuối bên trong. Cậu đã trở nên bình tĩnh và tự tin, biết rõ mình muốn gì, hơn nữa có thể dùng thái độ điềm tĩnh để xử lý mọi việc đâu ra đó.
Cậu thậm chí... không còn đối đầu với anh như trước kia nữa.
Theo lý, trước sự thay đổi ấy, Tần Thanh hẳn là nên vui mừng mới đúng. Thế nhưng anh lại không thể xem nhẹ sự biến hóa đột ngột của đối phương. Anh không tin vào huyền học hay thuyết quỷ thần, nhưng hắn cũng không thể đánh cược vào cái gọi là “vạn nhất”.
Nếu người trước mặt không phải là Mục Túc Tinh của anh thì sao?
Nếu thiếu niên mà anh từng nuôi lớn đã bị một hồn ma vất vưởng nào đó thay thế, vậy thì Túc Tinh của anh hiện giờ đang ở đâu? Có phải đang ở nơi nào đó hắn không nhìn thấy được, phải chịu đựng những tổn thương không thể cứu vãn?
Mục Túc Tinh có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của người đàn ông trước mặt đã ẩn hiện chút nguy hiểm, đồng thời lực tay trên cổ cũng tăng thêm, khiến cậu không nhịn được mà cắn chặt môi.
Cậu không biết nên giải thích thế nào.
Nói cái gì? Nói cậu không phải là Mục Túc Tinh ban đầu, mà là Mục Túc Tinh từ 20 năm sau xuyên tới, vốn đã phải chết đi sao? Với tính cách của Tần Thanh, liệu anh có tin vào một chuyện vô căn cứ như vậy?
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, Mục Túc Tinh khẽ mím môi, cố gắng mở miệng gọi hắn: “Thanh Thanh… Ca ca.”
Lực tay trên cổ theo bản năng buông lỏng. Tần Thanh cúi đầu, nhìn thấy thanh niên đang mím môi, tay nhẹ nhàng xoa chỗ bị véo đau, rồi dùng tay kia chống lên sofa, khó khăn đứng dậy.
Tần Thanh trầm mặc nhìn cậu, nét mặt khó đoán.
Năm đó, khi anh vừa tiếp nhận trách nhiệm chăm sóc Mục Túc Tinh, cậu bé mới năm sáu tuổi, miệng nhỏ cười cong cong gọi hắn “Thanh Thanh”, không chịu gọi “ca ca” như người lớn yêu cầu. Tần Thanh không để ý, nhưng Mục phụ Mục mẫu lại thấy quá mức thất lễ, hết lần này đến lần khác phải chỉnh sửa cách xưng hô của cậu.
Lâu dần, cậu liền hợp cả hai cách gọi lại, gọi hắn là “Thanh Thanh ca ca”.
Cũng chính vì cái cách gọi trẻ con này mà đám bạn của hắn không thiếu lần châm chọc.
Thanh niên hơi ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ dài ưu nhã. Chỉ là, làn da trắng mịn kia lúc này lại mang theo một mảng bầm xanh tím. Mục Túc Tinh cẩn thận ấn nhẹ lên vết đó, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, chỉ là đuôi mắt hơi phiếm hồng, lộ ra một chút cảm xúc ủy khuất bị chủ nhân che giấu.
Tần Thanh vẫn không nói gì.
Anh không thể không nhìn ra chút ủy khuất trong đáy mắt thanh niên. Nhận thức này khiến lòng anh càng trở nên âm u, vô danh bực bội dâng lên, tay phải theo bản năng đưa vào túi quần, lôi ra điếu thuốc chưa kịp châm lửa, đã bị Mục Túc Tinh vươn tay xóa sạch không chút do dự.
Tần Thanh ngẩng mắt nhìn cậu một cái.
Mục Túc Tinh vốn có chút giận.
Nhưng khi ánh mắt không chút cảm xúc của Tần Thanh rơi xuống người cậu, Mục Túc Tinh liền không nhịn được. Hai mươi năm trải nghiệm bị ánh mắt quen thuộc này đánh bại trong một khoảnh khắc—đối diện với đôi mắt ấy, hắn bất giác trở nên mềm yếu.
“Như vậy không công bằng.” Mục Túc Tinh mím môi, cố tỏ ra nghiêm túc: “Em đồng ý với anh không thức khuya nữa, đổi lại, anh cũng không được hút thuốc.”
Tần Thanh thoáng ngẩn người, cúi xuống nhặt điếu thuốc rơi trên đất, cùng với gạt tàn thuốc ném luôn vào thùng rác.
“Nếu em nói em là cậu ấy, vậy cứ ở lại,” không biết có phải ảo giác hay không, Mục Túc Tinh cảm thấy giọng điệu của đối phương dường như mềm mại hơn một chút: “Chứng minh cho anh xem.”
Phải hay không phải, không phải chỉ một câu của Mục Túc Tinh là có thể chứng minh được. Tần Thanh nghĩ rất đơn giản: nếu đối phương thực sự là Mục Túc Tinh, thì chỉ cần sống cùng nhau một thời gian, anh tự nhiên sẽ nhận ra.
Nói xong câu đó, hắn xoay người rời đi. Mục Túc Tinh biết phòng của Tần Thanh ở trên lầu, muốn giữ anh lại nhưng lại không biết nên nói gì.
Không ngờ vài giây sau, Tần Thanh liền mang hộp thuốc xuống lầu.
Miếng thuốc dán mát lạnh được cẩn thận dán lên vết tím bầm trên cổ. Động tác của Tần Thanh rất nhẹ, nhưng đôi khi vẫn có chút đau. Mục Túc Tinh không còn là đứa trẻ ngày xưa, tất nhiên không đến mức không chịu nổi đau đớn, cậu nghĩ mình đã che giấu rất tốt, không để lộ ra ngoài, thế nhưng động tác của Tần Thanh lại rõ ràng trở nên dịu dàng hơn.
Buổi tối nằm trên giường của mình, Mục Túc Tinh vốn tưởng sẽ không ngủ được—dù gì hôm nay cũng xảy ra quá nhiều chuyện lớn. Nhưng khi thật sự nằm xuống, tâm tình lại bình tĩnh một cách ngoài dự đoán.
Cậu không hề hoảng loạn.
Cậu chính là cậu, điểm này vĩnh viễn không thay đổi. Chỉ là vì thay đổi quá lớn, nên Tần Thanh nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu. Mục Túc Tinh không biết phải làm sao để Tần Thanh tin tưởng chuyện trọng sinh, nhưng hiện tại, có lẽ chỉ có thể làm cho hắn tin rằng bản thân chính là Mục Túc Tinh, rồi sau đó mới nghĩ cách khiến anh chấp nhận sự thật kia.
Ý thức dần tan rã theo cơn mệt mỏi, trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trong đầu Mục Túc Tinh bất chợt thoáng qua một ý nghĩ: Nếu theo lời Tần Thanh nói thì… hai người bọn họ có tính là đang sống chung không?
Ý nghĩ ấy chỉ thoáng lướt qua, rồi tan biến như làn khói giữa màn đêm.