Cương 16

Tác giả: Đàm Sơ

Edit : Kalle

Trong văn phòng yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

Nhan Y Lăng thất thần nhìn chằm chằm mặt bàn, một tay vô thức vén lọn tóc lòa xòa sau tai. Bên cạnh cô, sáu nười cả  nam lẫn nữ mặc đồ công sở gọn gàng, lần lượt ngồi xuống quanh chiếc bàn dài.

Sau khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông ngồi đối diện Nhan Y Lăng mở miệng trước: “Bây giờ phải làm sao đây?”

Đáp lại anh ta, chỉ là một lần trầm mặc kéo dài hơn.

Chuyện bắt đầu từ việc Nhan Y Lăng xác định lựa chọn 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》 làm tác phẩm đại diện cho video tuyên truyền văn hóa tuyến tàu điện ngầm số 1.

Sau khi lướt sơ qua toàn bộ các tác phẩm được gửi lên, Nhan Y Lăng càng thêm chắc chắn về quyết định chọn 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》của mình. Lý do rất đơn giản — sau khi xem xong đoạn phim hoạt hình ngắn này, cô cảm thấy mọi video khác đều không lọt nổi vào mắt, căn bản không có cái nào đủ sức khiến cô động tâm.

Cô vốn nghĩ rằng lựa chọn của mình chắc chắn sẽ trở thành điểm nhấn nổi bật cho tuyến tàu điện ngầm Tinh Ninh, nhưng điều mà Nhan Y Lăng hoàn toàn không ngờ tới chính là — sáu người đồng nghiệp còn lại, không hẹn mà cùng, cũng chọn 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》!

Trước khi hoạt động này chính thức bắt đầu, trong một lần họp thảo luận, họ cũng từng lường trước khả năng này. Nhưng xét thấy rằng nếu ai đã chọn tác phẩm của chính mình, hẳn là có đủ tự tin, thậm chí có cả chút kiêu ngạo và danh tiếng nhất định, thì chắc sẽ không xảy ra chuyện nhiều người tranh một đề tài. Vậy nên bọn họ cũng không đặt ra bất kỳ quy định hạn chế nào.

Không ai ngờ rằng, bộ phim hoạt hình ngắn mang tên 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》lại trở thành điều bất ngờ chung của cả nhóm.

Người trẻ tuổi ngồi vị trí thứ ba bên phải đẩy nhẹ gọng kính  trên sống mũi, trầm giọng nói: “Mặc dù lần này hoạt động thu thập tác phẩm là chia nhau phụ trách, nhưng nói cho cùng thì vẫn là một chỉnh thể. Tôi thấy, bất kể cuối cùng xử lý thế nào, chúng ta ít nhất cũng không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng đến hòa khí, mọi người thấy sao?”

“Không sai,” người đàn ông trung niên ngồi giữa gật đầu đồng tình, “Vì một  video mà tranh đến mặt đỏ tai nóng, chuyện này truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa? Tác phẩm tham dự lần này nhiều như vậy, chẳng lẽ lại không có cái nào ngoài nó phù hợp sao?”

Nhan Y Lăng lười biếng vuốt nhẹ chiếc nhẫn ở ngón áp út, cười như không cười: “Đã như vậy, vậy thì chi bằng cứ giao quyền phát sóng bộ phim hoạt hình này cho tuyến tàu điện ngầm số 1 đi,” cô nhoẻn miệng cười: “Dù sao lần này cũng có rất nhiều tác phẩm tham gia, chắc chắn mọi người vẫn còn có thể tìm được cái phù hợp hơn.”

Người trẻ tuổi kia đỡ lấy kính mắt, thản nhiên nói: “Lời này của Nhan tỷ thật có lý, xét về phân tuyến, chúng ta ngồi đây chẳng ai có thể so với tuyến số 1 cả. Theo tôi thấy, tác phẩm xuất sắc trong tay Nhan tỷ chắc chắn là nhiều nhất rồi đúng không?”

Mấy người liếc nhìn nhau, ngoài miệng nói khách sáo, nhưng ánh mắt đều toát lên vẻ giằng co — rõ ràng, không ai có ý định nhường lại quyền phát sóng của 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》.

Lần này phía trên cũng không giải thích gì nhiều, nhưng mấy người đang ngồi đây ai mà chẳng tinh tường? Nếu thật sự không coi trọng hoạt động này, hoặc chỉ xem nó như công việc mặt ngoài, thì sao phía trên lại giao cho tận bảy người phụ trách? Chẳng phải là muốn bọn họ vừa cạnh tranh, vừa giám sát lẫn nhau, để từ đó bảo đảm chất lượng tác phẩm cuối cùng được chọn sao?

Hiểu rõ mức độ coi trọng từ cấp trên, ai còn cam tâm dâng tay nhường lại tác phẩm ưu tú nhất trong tay?

“Được rồi!”

Giữa lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, người đàn ông trung niên lúc nãy mở lời lại chau mày, vẻ mặt không hài lòng: “Chỉ vì một bộ phim hoạt hình ngắn mà tranh cãi đến mức này, còn ra thể thống gì nữa? Tôi thấy, tác giả video này căn bản là không có thành ý, gửi nhiều bản thảo đi khắp nơi như thế chẳng phải là đang chơi trò luồn lách luật ngầm trong thi đấu sao? Anh ta tưởng đây là nơi nào chứ? Một bài đăng cho tận bảy tổ xét duyệt, rồi ngồi đó chờ người trả giá?”

“Hừ, các người thích tranh thì tranh đi,” ông ta lạnh lùng nói tiếp, “Tôi dù sao cũng tuyệt đối sẽ không chọn cái gì mà 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》cả.”

Lời nói chẳng chút nể nang ấy khiến bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng, không ai biết có nên tiếp tục tranh giành quyền phát sóng nữa hay không. Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung niên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên bật ra một tiếng “ Hả?” đầy bất ngờ.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của sáu người còn lại, người phụ nữ trung niên nhoẻn miệng cười, vừa xoay chiếc laptop trước mặt về phía họ, vừa nói: “Xem ra chúng ta khỏi cần tranh cãi rồi, quyền phát sóng của 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》—— là chúng ta xem thường tác giả này rồi. Anh ta không phải gửi một bản cho nhiều nơi, mà là… sản xuất hẳn một hệ liệt bảy tập phim hoạt hình ngắn, mỗi người chúng ta đều được phân một phần.”

Ánh mắt Nhan Y Lăng lập tức mở to đầy kinh ngạc.

Khoan đã… ý của câu này là ——

Cô vốn tưởng rằng, một tác phẩm như 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》, chỉ cần tìm được một bản đã là may mắn lắm rồi. Cô thậm chí còn âm thầm quyết định, dù thế nào cũng phải giành bằng được quyền phát sóng. Vậy mà giờ có người nói với cô rằng — 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》không chỉ có một tập, mà mỗi người bọn họ đều có phần riêng, cả bảy bộ này khi ghép lại thậm chí còn tạo thành một hệ liệt hoàn chỉnh?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó gần như đồng thời cúi đầu, nhanh chóng mở toàn bộ bảy tập phim hoạt hình lên xem một lượt.

Nửa tiếng sau, Nhan Y Lăng đóng chiếc máy tính bảng lại, trong mắt vẫn còn đọng lại nỗi chấn động chưa tan.

Không thể không nói, hệ liệt này thật sự quá xuất sắc!

Được một tác phẩm như vậy đã là hiếm có khó tìm. Vậy mà với cùng một tiêu chuẩn chất lượng, tác giả không chỉ tạo ra một, mà tận bảy bộ, mỗi bộ đều độc lập về nội dung nhưng vẫn kết nối với nhau theo cách độc đáo. Đặc biệt là khi xem liền mạch từ đầu tới cuối, cảm giác chấn động đó không cách nào diễn tả được bằng lời.

Và vì đây không phải là những tác phẩm đơn lẻ, điều đó có nghĩa là, khán giả sau khi xem đoạn phim ngắn của tuyến tàu điện ngầm số 1, liệu có thể vì tò mò mà đi tìm xem những tuyến còn lại không?

Nếu như mỗi bộ phim được phân bố lần lượt ở các tuyến tàu điện ngầm khác nhau…

Chỉ nghĩ tới đây thôi, mắt Nhan Y Lăng đã sáng bừng lên, cô ngẩng đầu nhìn các đồng nghiệp, rõ ràng bọn họ cũng nghĩ đến điều tương tự.

Nhan Y Lăng trầm ngâm, nhưng không bày tỏ ngay suy nghĩ của mình. Trái lại, cô bỗng tỏ vẻ như đột nhiên nổi hứng với móng tay, vừa khảy móng vừa làm ra vẻ tiếc nuối: “Ai, thôi thì bỏ đi, không thể phát cùng lúc thì hiệu quả cũng giảm sút nghiêm trọng. So với việc vậy, chi bằng đừng dùng còn hơn.”

Thanh niên đeo kính đen nheo mắt cười, dường như đã nhìn thấu dụng ý của cô, bèn nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nếu Lâm ca đã không muốn dùng, thì thôi vậy. Phải biết rằng, chúng ta là giám khảo, có lý nào lại chen nhau giành quyền phát sóng?”

Lời nói không hề che giấu ý đồ, mấy người đang ngồi sao có thể không hiểu? Ánh mắt lập tức dồn lên người đàn ông trước đó từng tuyên bố chắc nịch rằng mình sẽ không chọn 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》, nghĩ đến lúc nãy anh ta phũ phàng cỡ nào, mấy người kia tuy bề ngoài làm bộ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại đang cười thầm không ngớt.

Thấy hai người kia như vậy, người đàn ông bị gọi là Lâm ca cũng thấy khó xử. Mới nửa tiếng trước còn mạnh miệng chê bai tác giả 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》, giờ nếu quay ngoắt đổi ý thì chẳng phải quá mất mặt sao?

May mà mấy người kia cũng không định làm khó tới cùng, chờ nhìn sắc mặt trắng rồi xanh của anh ta một lúc, người phụ nữ trung niên mới đưa ra một bậc thang: “Vậy thì như thế này, dù sao cấp trên cũng giao cho mỗi người một tuyến, nhưng chúng ta cuối cùng vẫn là một tập thể. Chi bằng chúng ta biểu quyết đi, rốt cuộc có nên dùng hệ liệt này không.”

Lời đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành.

Có bậc thang để bước xuống, người đàn ông kia cũng không nhắc lại những lời mình từng nói nữa. Thế là 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》với lợi thế tuyệt đối đã giành được trọn gói danh ngạch cho hoạt động tuyên truyền văn hóa tàu điện ngầm Tinh Ninh.

“Ồ?” Khi bảy tập phim hoạt hình được đóng gói và giao đến tay người tổng phụ trách, Nhan Y Lăng nhạy bén bắt được ánh mắt chợt lóe lên tia thưởng thức từ cấp trên: “Mọi người chọn một hệ liệt à?”

“Vâng,” để tránh bị hiểu lầm, Nhan Y Lăng suy nghĩ một chút rồi nhấn mạnh: “Tất nhiên, đây không phải là lý do chính khiến chúng tôi chọn nó…”

Vừa giải thích, cô vừa cẩn thận quan sát sắc mặt cấp trên. Đúng lúc đó, người kia mở đoạn đầu tiên của 《Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé)》lên xem. Nhan Y Lăng vốn rất tự tin vào chất lượng tác phẩm, nhưng khi thấy cấp trên mới chỉ xem chưa đến một tập đã đóng máy, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng thấp thỏm.

Cô hoảng loạn tự hỏi nên dùng cách nào để cứu vãn, thì bất ngờ nghe được lời khen ngợi từ cấp trên xưa nay nghiêm khắc:

“Lần này, các cô làm rất tốt.”

“...Hả?”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play