Cương 15
Tác giả: Đàm Sơ
Nhờ có kinh nghiệm làm việc từ kiếp trước, tiến độ xử lý hậu kỳ cho hoạt hình ngắn lần này tiến triển vô cùng thuận lợi.
Trong thời gian ấy, Cố Tư Hàm và Lục Việt vẫn chưa từ bỏ ý định, liên tiếp tìm đến mấy lần. Nhưng có chết họ cũng không dám xông thẳng vào phòng 305, bèn thường xuyên lượn lờ bên ngoài, tìm cách bắt chuyện làm quen với ba người, trăm phương ngàn kế muốn biết rốt cuộc bọn họ làm gì trong phòng 305.
Ban đầu Mục Túc Tinh còn khinh thường chẳng thèm để tâm, cũng lười lằng nhằng với hai người kia. Nhưng như câu nói cũ: "Đối phó lưu manh tốt nhất chính là dùng lưu manh trị lưu manh", xét theo góc độ này mà nói, Phương Liên đúng là khắc tinh trời sinh của hai kẻ phiền phức đó.
“Làm gì trong phòng 305 hả? Ấy chà, thì chẳng phải là rảnh rỗi, buồn tay buồn chân nên tùy tiện làm chút đồ để luyện tay nghề thôi mà, huynh đệ tôi đây có tiền, chơi vậy thôi.” Phương Liên phẩy tay, trên mặt mang vẻ bàng quan cố ý khoe mẽ của người có tiền.
Cố Tư Hàm không muốn dây dưa với người như hắn, định rẽ sang hướng khác để tìm Mục Túc Tinh. Nhưng mỗi lần vừa định tới gần Mục Túc Tinh thì lại bị Phương Liên vô thanh vô tức chắn trước mặt, người này còn mặt dày đến độ không biết xấu hổ, còn cố tình tiến sát lại gần, phẩy tay xua đuổi Mục Túc Tinh và Văn Phi Hàng: “Đi đi đi, đừng phá đám thời gian quý báu tôi ở riêng với mỹ nữ.”
“À mà này mỹ nữ, ngày mai cô có rảnh không, mình đi ăn một bữa nhé?”
Phải nói rằng, người như Phương Liên, chỉ cần biểu cảm hơi lộ chút tà khí là lập tức hiện nguyên hình "nam chính đáng ghét khiến con gái ghê tởm", Cố Tư Hàm đương nhiên chẳng cho hắn sắc mặt tốt, sợ đến mức giật lùi mấy bước, như thể chỉ cần hắn chạm vào là lập tức phát dị ứng vậy.
“Không… không cần đâu.” Nếu không vì Phương Liên vẫn còn chút giá trị lợi dụng, thì giờ phút này Cố Tư Hàm đã sớm đuổi thẳng hắn cút xéo rồi. Nhưng hiện tại Phương Liên là lối đi duy nhất để cô tiếp cận Mục Túc Tinh, đành phải nuốt cơn ghê tởm vào lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười xã giao: “Vậy… tôi còn có việc, xin phép đi trước một bước.”
Tòa nhà thực nghiệm, phòng 305.
Nhờ có kinh nghiệm kiếp trước và sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ sớm, tiến độ xử lý hậu kỳ của hoạt hình ngắn thực sự nhanh đến bất ngờ. Khi Phương Liên đẩy cửa bước vào, Mục Túc Tinh và Văn Phi Hàng đang xem xét lần cuối thành phẩm.
Văn Phi Hàng ngẩng đầu liếc nhìn người vừa tới, khóe môi cong lên, nở nụ cười trêu chọc: “Không phải bảo đi hẹn hò riêng với mỹ nữ sao? Cảm giác thế nào?”
Phương Liên bĩu môi, ánh mắt vừa khinh thường vừa ghét bỏ: “Cậu nghĩ nhiều rồi đấy. Tôi sao có thể vì một cô gái xa lạ mà ruồng bỏ người vợ trong sách của mình được? Cô ta á? Một phần vạn độ dễ thương của vợ tôi cũng không có!”
Hai người chỉ cà khịa nhau đôi ba câu rồi nhanh chóng dừng lại, ánh mắt chuyển về phía màn hình đang chiếu thành phẩm hoạt hình. Đối với sản phẩm này, Mục Túc Tinh đã thuộc làu như lòng bàn tay, nhưng khi xem lại lần nữa, những vấn đề nhỏ từng bị bỏ qua trong quá trình biên tập cũng dần hiện lên rõ ràng trong đầu cậu.
Bảy bộ hoạt hình ngắn – thành quả sau gần nửa năm miệt mài – vậy mà tổng cộng chỉ dài chưa tới nửa tiếng.
Khi đoạn kết của tập cuối cùng hiện ra, Văn Phi Hàng không nhịn được cất lời: “Giờ thì tôi bắt đầu tin rằng, lần này chúng ta rất có thể sẽ không ra về tay trắng.”
Khác với Văn Phi Hàng – một người mang đam mê cháy bỏng với nghệ thuật hoạt hình – Phương Liên chỉ đơn thuần là một otaku chính hiệu, hắn chẳng mấy hứng thú với mấy thứ văn nghệ văn thanh gì đó. Thế nhưng, dù không quan tâm đến nội dung, chỉ nhìn chất lượng phân cảnh, nguyên họa và tiêu chuẩn tô màu thôi, hắn cũng đủ cảm nhận được trình độ hiện tại của Mục Túc Tinh đã đạt tới tầm cao nào.
Phải nói thẳng, Phương Liên thậm chí cảm thấy – đừng nói là làm hoạt hình ngắn – dù có làm hẳn một bộ phim hoạt hình dài kỳ, giờ đây Mục Túc Tinh cũng hoàn toàn đủ khả năng đảm nhận vai trò tổng đạo diễn.
“Tôi thấy…” – Phương Liên cố ý kéo dài ngữ điệu, khiến hai người còn lại quay đầu nhìn qua, lúc này hắn mới nghiêm túc nói – “Tôi thấy… đã đến lúc chúng ta đặt tên cho phòng làm việc của mình rồi.”
Dựa theo giao kèo trước đó giữa ba người, lời nói của Phương Liên lúc này cũng đồng nghĩa với việc… hắn đã thua cược.
Mục Túc Tinh chẳng hề bất ngờ, bởi vì hệ thống đã sớm, từ mấy tháng trước, liệt kê Văn Phi Hàng và Phương Liên vào đội ngũ sản xuất của cậu. Rõ ràng, theo tính toán của hệ thống, cho dù lần này có đạt được kết quả hay không, thì với tính cách của hai người này, họ nhất định sẽ gia nhập đội ngũ của cậu.
Huống hồ, với màn thể hiện siêu đẳng lần này, Mục Túc Tinh hoàn toàn không tin ba người bọn họ lại có thể thua bất kỳ ai khác.
“Chuyện này để bàn sau đi.” Sau khi chỉnh lý lại bảy tập hoạt hình ngắn, chia rõ nhiệm vụ cho từng tuyến tàu điện ngầm phụ trách, Mục Túc Tinh duỗi người đứng dậy khỏi ghế: “Khó khăn lắm mới làm xong, trước hết đi ăn một bữa no nê đã —— đi thôi, hôm nay tôi mời.”
“Thế mà lại nộp cái thứ này á?”
Trong một phòng truyền phát tin không lớn không nhỏ, một cô gái mặc tây trang xám nhạt, tuổi còn rất trẻ, lạnh lùng bấm nút điều khiển từ xa, gương mặt đầy thất vọng: “Tại sao mấy cái video được gửi tới đi đi lại lại đều là mấy thứ tầm phào này? Thêm một tháng nữa là đến vòng chung khảo của ‘Văn hóa Thành thị’ rồi, mấy thứ này thì tôi biết chọn cái nào bây giờ?”
Hoạt động tuyển chọn video tuyên truyền văn hóa tàu điện ngầm đã tiến hành hơn nửa năm, vậy mà Nhan Y Lăng vẫn cảm thấy chẳng có tác phẩm nào đủ ưng ý.
Không phải cô có thành kiến gì với mấy video hài hước giải trí, tàu điện ngầm vốn là biểu tượng cho nhịp sống hiện đại hối hả – mọi người tất bật đi làm, đi học, tiện tay mở một cái clip cười xả stress cũng không phải chuyện gì lạ. Chỉ là, trong mắt cô, nếu đem mấy thứ đó phát trong hệ thống truyền thông văn hóa của tàu điện ngầm – nơi được coi là vị trí tuyên truyền quý giá – thì thật sự quá lãng phí!
Mấy thứ hài nhảm này, hành khách tự lên mấy app video ngắn hoặc mạng xã hội là có thể xem cả đống, đâu cần phải dùng kênh chính thống?
Chính vì vậy, cô luôn mong muốn những video được chiếu trong tàu điện ngầm phải mang giá trị thực sự, có ý nghĩa lan tỏa sâu sắc.
Thấy Nhan Y Lăng nhíu mày, gương mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, các nhân viên xung quanh cũng chỉ biết âm thầm thở dài.
Theo lý, với một đại đô thị như Tinh Ninh thị, tổ chức hoạt động thế này vốn không thiếu người tham gia mới phải. Nhưng lần này không hiểu mấy người trên nghĩ gì, lại yêu cầu phân chia video riêng biệt cho cả bảy tuyến tàu điện ngầm, bắt buộc mỗi tuyến có bản thảo riêng – như thế chẳng phải vô tình phân tán hết những tác phẩm ưu tú rồi sao?
Thực ra, ban tổ chức cũng không nói thí sinh không được gửi một bản thảo cho nhiều tuyến. Nhưng có thể đoán trước, bất cứ ai có tự tin vào tác phẩm của mình, hoặc có chút tiếng tăm trong ngành, đều sẽ không làm chuyện “một bản đi nhiều nơi” như vậy. Thành ra, tác phẩm tốt vốn có thể đổ về tuyến số 1, nay bị chia nhỏ ra cho các tuyến khác.
Nhan Y Lăng trong lòng hiểu quá rõ cái lý đó.
Cô khẽ thở dài, đứng dậy chuẩn bị đi ăn trưa. Với những video phía sau, cô đã chẳng còn trông đợi gì nữa. Đến mức còn bắt đầu tính toán trong đống video hài nhảm đó chọn ra một cái "ít tầm thường nhất" để cứu vớt danh sách.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng thiếu niên trong trẻo bất ngờ vang lên bên tai cô:
“Người lớn các người nói chuyện đều giống nhau hết!” Giọng cậu ta vừa cay cú vừa có phần ai oán, thậm chí còn ẩn chút uất ức: “Cái gì cũng không hiểu, rồi cái gì cũng gom lại đánh đồng với nhau!”
Nhan Y Lăng theo phản xạ dừng bước.
“Tôi từng tới một hành tinh, ở đó có một quý ông mặt đỏ. Ông ấy chưa từng ngửi một bông hoa, cũng chưa từng nhìn thấy một ngôi sao. Suốt ngày chỉ biết nói: ‘Tôi là người đứng đắn, tôi có công việc đứng đắn.’ Ông ta kiêu ngạo cực kỳ, hoàn toàn không giống người, giống như… một cây nấm vậy.”
—— Đây là…
Nhan Y Lăng lập tức quay lại, bước nhanh về phía màn hình trước mặt.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô là một phong cách hoạt hình hoàn toàn khác biệt: như cổ tích thuần khiết, lại đan xen những gam màu nước cảm xúc dịu dàng. Cô kìm nén cảm giác hưng phấn, kiên nhẫn dõi theo mạch truyện của video.
“Là cái gì cơ?” Một người hỏi.
Nhân vật nhỏ trong video tức đến trắng bệch cả mặt, hét lớn: “Là cái nấm!”
Nhan Y Lăng không kìm được, phì cười thành tiếng.
Bao nhiêu video hài trước đó còn chẳng khiến cô nhếch miệng, vậy mà video hoạt hình nhỏ xíu này – vốn chẳng phải thể loại hài hước – lại khiến cô bật cười. Không phải vì nó buồn cười đến mức đó, mà vì câu so sánh “nấm” thật sự quá đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn mỉm cười.
Video vẫn đang tiếp tục.
Càng xem, vẻ mặt Nhan Y Lăng càng thêm nghiêm túc.
Cô dần nhận ra – video này mang sắc thái cổ tích, nhưng ẩn chứa ý nghĩa hiện thực sâu sắc. Dùng hình ảnh và ngôn ngữ mang chất thơ, tác giả đã nhẹ nhàng truyền tải thông điệp của mình tới người xem.
Sống trong đô thị bê tông cốt thép, ngày ngày tất bật với vô vàn chuyện “đứng đắn”, chẳng phải chúng ta đều đã hóa thành “cây nấm” trong mắt Tiểu Vương Tử hay sao?
Ánh mắt Nhan Y Lăng dán chặt vào màn hình, càng nhìn càng sáng lên.
Chấm điểm: Thẩm mỹ – 10 điểm! Hình ảnh – 10 điểm! Cốt truyện – 10 điểm! Nội hàm – 10 điểm!
Đây, mới thật sự là video ngắn hợp ý cô!