Chương 13

Tác giả: Đàm Sơ

Edit : Kalle

Sáu tháng sau, trong phòng thu âm.

Thời tiết đầu xuân vốn nên mát mẻ dễ chịu, thế nhưng trong căn phòng kín này lại chẳng có chút ấm áp nào. Trái lại, một bầu không khí đè nén lặng lẽ bao trùm, như thể có luồng áp lực vô hình đang phủ lên mọi người. Trên bức tường treo chiếc màn hình tinh thể lỏng, đang phát một đoạn hoạt hình không có tiếng, cùng lúc đó, giọng nữ dịu dàng vẫn đang vang lên chậm rãi.

“Đúng vậy, ta yêu ngươi.”

“Nhưng bởi vì ta phạm sai lầm, ngươi chẳng thèm đoái hoài đến ta nữa. Thế cũng không sao cả. Dù sao thì… ngươi cũng ngốc nghếch như ta. Hy vọng sau này ngươi sẽ hạnh phúc. Cái lồng đó, bỏ sang một bên đi, ta không cần nó nữa.”

“Ta chỉ cảm mạo thôi, cũng chẳng nặng lắm… Ban đêm gió lạnh, đối với ta mà nói ngược lại có chút tốt. Ta là một đóa hoa.”

Giọng nữ mềm mại, điềm đạm, thật sự là một chất giọng rất êm tai. Văn Phi Hàng và Phương Liên đưa mắt nhìn nhau, nhưng chẳng ai mở miệng khen lấy một câu. Ánh mắt cả hai theo bản năng dời về phía chàng trai đang ngồi ở giữa, không hẹn mà cùng lộ ra một vẻ bất đắc dĩ.

Mục Túc Tinh dùng tay chống trán, nheo mắt lại, không nói lời nào.

Đến khi đoạn phát thử kết thúc, nhân viên của công hội diễn viên lồng tiếng đang phụ trách buổi thử âm cúi đầu chờ đợi phản hồi, nhưng Mục Túc Tinh vẫn bất động, chỉ lười biếng phất tay trái: “Thông báo người tiếp theo.”

Cô gái đang đứng trước micro, nét mặt lập tức cứng đờ, sau đó lông mày cau lại đầy bất mãn. Nàng vốn dĩ cho rằng mình đã thể hiện rất ổn, hoàn toàn phù hợp với tính cách “ôn nhu, điềm tĩnh” được yêu cầu trong kịch bản, nào ngờ lại bị từ chối một cách thẳng thừng như thế!

Nàng cau mày, không chịu rời đi, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ lễ độ: “Nếu Mục đạo diễn không hài lòng với tôi, chí ít cũng nên đưa ra lý do chứ?”

Mục Túc Tinh liếc nàng một cái, nói nhàn nhạt: “Giọng cô ngọt thật.”

Nét cau mày của cô gái dần dần giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ tự đắc. Nhưng ngay sau đó, Mục Túc Tinh thản nhiên bổ sung: “Cả người cũng ngọt.”

Cô gái hơi mím môi, định nở một nụ cười. Thế nhưng khi ý cười vừa nhen nhóm nơi khoé miệng, nàng bỗng chững lại — ánh mắt đảo qua thấy Văn Phi Hàng và Phương Liên đang lấy tay che mặt, không nỡ nhìn tiếp, nàng liền lập tức hiểu ra. Cái gọi là “ngọt” kia, rõ ràng không phải đang khen nàng có dung mạo dịu dàng, mà là đang ám chỉ chỉ số thông minh.

Cô cố nén cơn xấu hổ và tức giận, mặt lạnh lại, cứng giọng nói: “Hy vọng Mục đạo diễn có thể tôn trọng người khác một chút. Tôi tuy chỉ là một diễn viên lồng tiếng vô danh, nhưng cũng không đến mức để mặc người khác tùy tiện sỉ nhục như vậy!”

Mục Túc Tinh cầm lên kịch bản đặt trên bàn.

Đoạn này chính là phần nội dung tiểu vương tử chia tay hoa hồng. Trong câu chuyện, tiểu vương tử sắp rời đi, hướng về phía hoa hồng chào tạm biệt, điều khiến hắn ngạc nhiên là hoa hồng lại dịu dàng, điềm tĩnh chúc phúc hắn.

Thực ra, nữ diễn viên trước mặt quả thật đã thể hiện hoàn hảo sự “ôn nhu, điềm tĩnh” như mô tả trong kịch bản.

Nhưng…

Mục Túc Tinh buông kịch bản xuống. Với những lời thoại này, hắn đã thuộc nằm lòng từ lâu, căn bản chẳng cần nhìn cũng có thể đọc trôi chảy. Lần đầu tiên, ánh mắt nghiêm túc của hắn dừng lại trên gương mặt cô gái.

“Tiểu vương tử sắp rời đi, hoa hồng dịu dàng chúc phúc hắn, còn nhắc hắn tháo cái lồng bảo vệ trên người xuống, nói mình không sợ gió lạnh ban đêm…” Mục Túc Tinh hỏi: “Cô thật sự cho rằng hoa hồng không sợ gió lạnh ban đêm sao?”

Không đợi cô đáp, hắn tiếp tục: “Sau đó tiểu vương tử hỏi, nếu gặp sâu hay dã thú thì sao, hoa hồng bèn đưa ra bốn cái gai trên thân, nói mình không sợ… Cô cảm thấy bốn cái gai đó, thật sự có thể bảo vệ được cô ấy trước sâu bọ và dã thú à?”

Văn Phi Hàng như đang nghĩ gì đó, nhớ lại nội dung kịch bản từng đọc, chợt hiểu ra phần nào vì sao Mục Túc Tinh lại không hài lòng với phần biểu diễn vừa rồi.

“Kịch bản viết ‘ôn nhu điềm tĩnh’, không có nghĩa là cô phải dùng một giọng nghe thật nhẹ nhàng nhưng hoàn toàn vô cảm để lồng tiếng — hoa hồng đương nhiên sợ gió lạnh, cũng sợ sâu và dã thú, nhưng cô ấy quá kiêu ngạo để thừa nhận điều đó. Cô ấy không chỉ không giữ vương tử lại, mà còn chúc phúc hắn, đẩy hắn đi thật nhanh. Bề ngoài là dịu dàng điềm tĩnh, thực chất chỉ là đang gồng mình lên tỏ ra mạnh mẽ.”

Mục Túc Tinh lạnh nhạt nói: “Tôi cho rằng, suy nghĩ thấu đáo về nhân vật trước khi thử vai là phẩm chất cơ bản nhất của một diễn viên lồng tiếng.”

Hắn đại khái cũng hiểu cô gái này nghĩ gì.

Chỉ vì đây là một dự án hoạt hình ngắn, nhìn qua cứ tưởng vài sinh viên tự làm chơi với nhau, cho nên cô ấy chẳng hề coi trọng, chỉ nghĩ đơn giản là đọc qua vài câu thoại rồi nhận tiền xong là đi.

Không thèm quan tâm đến vẻ mặt bối rối của cô gái, Mục Túc Tinh vẫy tay gọi nhân viên phụ trách: “Người tiếp theo.”

Mặt cô gái lúc trắng lúc đỏ, dù muốn vùng vằng thì cũng không thể không thừa nhận rằng bản thân mình chưa hề nghiên cứu sâu về kịch bản, lời thoại cũng chỉ đọc qua loa. Phân tích của Mục Túc Tinh, rõ ràng mới là diễn giải chính xác nhất.

Nhưng lời đã lỡ nói ra, bây giờ nuốt cũng không xong, cô ta tức đến nghẹn cả họng. Thấy Mục Túc Tinh tỏ rõ thái độ hoàn toàn không để ý đến mình, cô giận đến mức gần như bùng nổ: “Nói hay như vậy, có bản lĩnh thì anh lên mà làm!”

Phòng thử âm lặng ngắt như tờ.

Nhân viên vốn đang định ra ngoài gọi người tiếp theo cũng dừng bước, nhận ra tình huống bất ngờ phát sinh đã đến mức cần phải xử lý. Sự tồn tại của công hội diễn viên lồng tiếng, một phần là để bảo vệ quyền lợi của họ, một phần cũng để đảm bảo trật tự trong ngành.

Anh cau mày, cuối cùng lên tiếng: “Lâm tiểu thư, nếu đạo diễn Mục đã quyết định như vậy, mong cô vui lòng rời khỏi phòng thử âm.”

Nhưng Lâm tiểu thư lại không chịu, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn chàng trai sau bàn làm việc.

Mục Túc Tinh ngẩng đầu.

Trong giới làm hoạt hình, nếu có chỗ nào không hài lòng, nhiều đạo diễn sẽ trực tiếp ra tay xử lý — từ tranh gốc, phân cảnh, thậm chí cả chỉ đạo lồng tiếng, có khi còn tự lồng luôn. Mục Túc Tinh cũng không ngoại lệ. Những năm qua làm đạo diễn, hắn từng đích thân thay họa sĩ, thay phân cảnh, thay chỉ đạo… nếu là kiếp trước, phần lồng tiếng còn là điểm yếu của hắn. Nhưng hiện tại —

Khóe môi Mục Túc Tinh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lơ đãng.

Hắn dứt khoát đứng dậy, cúi đầu cởi áo khoác xám nhạt trên người, sau đó chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra đôi tay trắng ngần như sứ —

Ngay lập tức bị Văn Phi Hàng và Phương Liên một trái một phải kéo lại.

Văn Phi Hàng ôm vai hắn, hết lời khuyên can: “Mục ca, bỏ đi, chúng ta là người làm đại sự, sao có thể so đo với mấy cô gái vô tâm vô phế này được? Mập, cậu nói có đúng không?”

“Đúng đúng, cậu xem công hội người ta còn đang ở đây, làm lớn chuyện thì không hay đâu,” Phương Liên ôm lấy vai bên kia, hạ giọng thì thầm: “Mục ca, như này đi, nếu thật sự giận không chịu được, về sau tụi mình tính sổ sau. Trước mắt cứ nhịn chút, được không?”

Lâm tiểu thư: ???

Mục Túc Tinh hết chịu nổi: “Ai nói tôi định đánh người?”

Văn Phi Hàng & Phương Liên: “Hả?”

Mục Túc Tinh hít sâu một hơi, vô cảm gạt hai tên ngốc kia ra: “Không phải vị Lâm tiểu thư đây vừa mới đề nghị sao?” Hắn vừa nói, vừa đi đến trước micro, giơ tay nhấn nút tua lại đoạn hoạt hình về phần đầu. Sau đó, hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn mọi người đang trợn mắt há mồm.

“Ta hành, ta thượng.”

“Tạm biệt.” Mục Túc Tinh nhẹ giọng nói.

Giọng hắn không trầm, là chất giọng thanh thanh đặc trưng của thiếu niên, nhưng bởi vì cảm xúc, lại mang theo chút mệt mỏi và uể oải. Mọi người trong phòng ngẩn ra vài giây, rồi mới nhận ra — lời hắn vừa nói chính là lời thoại của tiểu vương tử trong hoạt hình.

Trên màn hình, tiểu vương tử ngồi xổm trước hoa hồng, nhưng hoa hồng chẳng hề phản ứng. Vậy nên, hắn nói lại một lần nữa: “Tạm biệt.”

Chưa để mọi người kịp hoàn hồn vì Mục Túc Tinh đột nhiên chuyển giọng, thì điều khiến họ càng chấn động hơn đã xảy ra —

Mục Túc Tinh ho nhẹ một tiếng.

Trên màn hình, hoa hồng cũng nhẹ nhàng rung rinh, như thể cũng đang ho khan.

Sau đó, hoa hồng ngẩng đầu nhìn vương tử.

“Ta vừa rồi thật ngốc. Xin hãy tha thứ cho ta. Mong ngươi được hạnh phúc.” Một giọng nữ ôn nhu, điềm tĩnh vang lên chậm rãi trong không gian yên tĩnh của phòng thu.

Đó quả thật là một giọng nói ôn nhu và điềm tĩnh, nhưng nếu lắng nghe kỹ sẽ nhận ra âm giọng khẽ run, chỉ là người nói đã giấu rất kỹ. Từng chút không nỡ, từng phần gồng mình kiêu hãnh — tất cả đều được thể hiện tinh tế đến mức gần như là ảo giác.

Là một chất giọng rất mềm mại, rất nữ tính.

Ngọa tào!

Phương Liên trừng to mắt, không tin nổi tai mình. Hắn quay sang nhìn Văn Phi Hàng, lại thấy đối phương cũng ngây người như tượng. Với hai người từng làm bảy cái hoạt hình ngắn, không ai hiểu rõ tình huống lúc này hơn họ —

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là giọng nói mà “hoa hồng” thật sự nên có!

Thế nhưng…

Ánh mắt họ dừng lại trên người Mục Túc Tinh đang đứng trước micro. Phương Liên lúc này gần như muốn hoài nghi cả đôi mắt mình, nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần, hắn cũng không thể không thừa nhận —

Chàng trai trước mắt, chính là bạn cùng phòng quen thuộc của họ.

Cũng chính là Mục Túc Tinh mà họ biết — vào giây phút này, lại điềm tĩnh và thuần thục như một diễn viên lồng tiếng kỳ cựu, không chỉ có thể một người đảm nhận hai vai, mà còn thể hiện hoàn mỹ chất giọng ôn nhu, điềm tĩnh nhưng đầy kiêu ngạo, lạnh lùng của hoa hồng!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play