Cương 12
Tác giả: Đàm Sơ
Edit : Kalle
Rất nhanh thôi, Văn Phi Hàng liền nhận ra, bản thân đã kinh ngạc quá sớm rồi.
Khi ba người chính thức bắt tay vào việc vẽ storyboard và concept art, Văn Phi Hàng và Phương Liên đột nhiên phát hiện, người bạn cùng phòng thường ngày trông có vẻ ôn hoà dễ gần của bọn họ, lúc đứng trước bảng vẽ điện tử lại như thể hoá thân thành một con người hoàn toàn khác — bình tĩnh, quả quyết, từng câu từng chữ đều có lực dẫn dắt. Không hề giống một sinh viên đạo diễn vừa mới bước chân vào đại học, mà như thể một đại lão dày dạn kinh nghiệm đã chinh chiến vô số chiến trường trong giới làm phim vậy.
"Không được." Mục Túc Tinh hơi nhíu mày, nói: “Phân cảnh chỗ này quá mức đơn điệu. Hoạt hình và phim truyền hình không giống nhau. Diễn viên đứng trước ống kính chỉ cần hơi nghiêng đầu, đọc mấy câu thoại, người xem có thể dễ dàng bỏ qua khuyết điểm. Nhưng hoạt hình không thể như thế. Đại đặc tả, cận cảnh nửa người, toàn cảnh cứ thế mà thay đổi qua lại, cắt như cắt PPT vậy, cậu tưởng đây là làm trình chiếu à?”
Nói đến đây, cậu theo bản năng giơ ngón trỏ lên, nhẹ chạm vào bảng vẽ điện tử. Trên màn hình lập tức hiện ra hàng loạt bản phác thảo chồng lên nhau, chính là phân cảnh quan trọng nhất trong Le Petit Prince (Hoàng Tử Bé) —
Trong cánh đồng lúa mạch mênh mông bát ngát, hồ ly gặp được tiểu vương tử.
“…… Nhưng nếu cậu thuần phục tôi, cuộc sống của tôi nhất định sẽ ngập tràn niềm vui. Tôi sẽ nhận ra bước chân khác biệt của cậu. Những bước chân khác sẽ khiến tôi lẩn trốn dưới lòng đất. Nhưng bước chân của cậu, sẽ như khúc nhạc dìu dặt, khiến tôi vui vẻ chạy ra khỏi hang.”
Gió nhẹ lướt qua cánh đồng lúa chín vàng óng, như từng đợt sóng lăn tăn vỗ về. Chiếc khăn quàng trên cổ tiểu vương tử cũng tung bay theo gió, dưới ánh mặt trời ấm áp, hồ ly ngẩng đầu nhìn cậu.
“…… Tôi không ăn bánh mì, với tôi, lúa mạch chẳng có tác dụng gì. Nhưng mà, tóc của cậu có màu vàng kim. Vậy nên, nếu cậu thuần phục tôi, điều đó sẽ trở nên vô cùng tuyệt diệu. Lúa mạch có màu vàng, và nó sẽ khiến tôi nghĩ đến cậu. Thậm chí, tôi sẽ bắt đầu yêu tiếng gió thổi qua đồng lúa mạch……”
Mục Túc Tinh xoa xoa trán, quay đầu sang một bên, chiếc ghế xoay dưới người cũng theo đó mà khẽ chuyển động.
“Thiết kế bối cảnh và phối màu cũng có vấn đề. Hoàng Tử Bé vốn định vị là truyện cổ tích dành cho người lớn. Cảnh trí có thể mộng ảo một chút, nhưng không thể quá hoạt hình hóa, như thể đang làm phim thiếu nhi. Hãy tưởng tượng bông hoa mọc trên tiểu tinh cầu kia đi, cảnh tượng đó phải mang theo màu sắc lãng mạn của truyện cổ tích, chứ không phải giống như một bản hoạt hoạ động vật thế giới dành cho trẻ em.”
Mục Túc Tinh đang nói thì chợt ngừng lại, dường như vừa nhận ra điều gì, liền im bặt.
Hắn bất lực chống trán, giấu đi ánh mắt đầy bất đắc dĩ và mỏi mệt.
Không cẩn thận, lại tái phát bệnh nghề nghiệp rồi…
So với các đạo diễn hoạt hình khác, phong cách làm việc và khí chất của mỗi người đều rất khác biệt. Có người là "hệ thiên Phật", ai nói sao cũng được, đưa cho họ bộ bài như nào thì họ sẽ dựa vào đó mà khéo léo xoay sở, dùng tài nguyên hiện có để đánh ra ván bài tốt nhất. Nhưng cũng có người thuộc "hệ thiên đạo", một lời nói ra là không thay đổi, không được đụng vào kịch bản, không muốn nghe ý kiến, ai muốn thì làm, không muốn thì biến.
Và thật không may, Mục Túc Tinh chính là kiểu người thứ hai.
Bình thường, Mục Túc Tinh là người tính tình hoà nhã, đôi khi thậm chí còn hơi mềm yếu. Nhưng một khi đã đứng trước bảng vẽ điện tử, đạo diễn hoạt hình hiền lành có thương có lượng kia lập tức biến thành một bạo quân lãnh khốc vô tình, mắng người không chớp mắt, huấn luyện đến mức người ta không dám ngẩng đầu lên.
Lối làm việc này dĩ nhiên có mặt lợi và mặt hại. Điểm lợi là, trong quá trình sản xuất hoạt hình, thường sẽ sinh ra rất nhiều phương án khác nhau. Một đạo diễn biết rõ bản thân muốn gì và có thể nhất quán xuyên suốt từ đầu đến cuối, thường sẽ giúp cả đội sản xuất xác định được phương hướng, không đến mức gây ra tình trạng đổ vỡ giữa chừng.
Còn điểm hại ư? Quá cố chấp, quá cứng nhắc — kiếp trước của Mục Túc Tinh khi làm hoạt hình, không thiếu lần khiến nhà đầu tư nổi giận mà rút vốn giữa chừng.
Nhưng Mục Túc Tinh chẳng bao giờ bận tâm mấy chuyện này — hắn là kiểu đạo diễn vô cùng coi trọng quyền kiểm soát cá nhân đối với sản phẩm hoạt hình. Nếu bên đầu tư yêu cầu vớ vẩn, làm loạn cả kết cấu? Được thôi, vậy thì đổi một nhà đầu tư khác!
Dù sao thì cậu cũng có tiền.
Nhưng mà Văn Phi Hàng và Phương Liên đâu phải là những thành viên trong tổ chế tác kiếp trước của cậu. Hai người chỉ là có lòng tốt đến giúp đỡ, mà cậu lại huấn luyện họ nghiêm khắc chẳng khác nào đội cũ của mình thì có hơi quá đáng thật rồi.
“Xin lỗi, là do tôi hơi sốt ruột.” Mục Túc Tinh cười khổ, lên tiếng xin lỗi hai người.
Văn Phi Hàng khoát tay: “Không có gì, không có gì! Nếu muốn trách, thì trách thằng mập mạp quá vô dụng đi, đến storyboard cũng vẽ không xong, cậu nói xem, rốt cuộc là chúng tôi cần cậu để làm gì chứ?”
Phương mập mạp hừ lạnh, lườm lại: “Thế sao cậu không tự nhìn lại thiết kế bối cảnh của cậu đi? Toàn bầu không khí sai lệch cả cây số, rác rưởi!”
Mục Túc Tinh bật cười không kiềm được.
Biết hai người không để bụng, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa đến nửa phút sau, sự chú ý của hắn lại quay về với bản thảo bối cảnh, trầm ngâm nói: “Phi Hàng, chờ một chút, tôi vẽ cho cậu một bản concept.”
Trong quá trình làm hoạt hình, concept art thường đóng vai trò hỗ trợ cực kỳ quan trọng đối với các bản phác thảo màu sắc. Khi không tìm được phong cách thiết kế phù hợp, Mục Túc Tinh thường tự mình ra tay vẽ concept để đảm bảo hiệu quả thị giác tổng thể và phong cách nghệ thuật cuối cùng khớp với hình dung trong đầu mình.
Văn Phi Hàng rõ ràng cũng hiểu dụng ý của hắn, lập tức gật đầu đầy tán thưởng: “Được.”
Thấy Mục Túc Tinh ngồi xuống trước máy tính, nhanh chóng bắt tay vào vẽ concept, Văn Phi Hàng mang theo tâm trạng phức tạp quay sang nhìn Phương Liên.
“Cậu có cảm giác A Mục như biến thành người khác không?” — Văn Phi Hàng hỏi.
Phương Liên gật đầu đồng ý: “Trước đây A Mục rất giỏi thì đúng là giỏi thật, nhưng nói gì thì nói, chúng ta cũng không kém quá xa. Bây giờ thì… tôi cảm giác không theo kịp tiết tấu của cậu ấy nữa rồi.”
“Hơn nữa khi nãy lúc cậu ấy nói chuyện, tôi có cảm giác như bị giáo sư Lý mắng, đến thở mạnh cũng không dám.” Văn Phi Hàng bổ sung.
“Có khi là do kế hoạch nâng đỡ trước kia bị dập tắt, cậu ấy cảm thấy bị đả kích nên bây giờ mới bùng nổ cố gắng?” Phương Liên đoán.
Hai người nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán ra nguyên nhân, cuối cùng đành ném hết suy nghĩ ra sau đầu, chỉ coi như đồng đội nhà mình đột nhiên khai thông hai mạch Nhâm Đốc, thực lực đột phá một cách khó tin.
Có bản concept hỗ trợ, Văn Phi Hàng cuối cùng cũng hiểu rõ cái gọi là "cảm giác" mà Mục Túc Tinh muốn truyền tải, quay đầu lại bắt đầu thảo luận storyboard cùng Phương Liên. Đây cũng là lúc, khi đang vẽ concept, hắn đột nhiên nảy ra cảm hứng.
“Phân cảnh chỗ này tôi thấy có thể sửa một chút.” Mục Túc Tinh chỉ vào storyboard trên bảng vẽ điện tử, nói: “Tiểu vương tử đã thuần phục hồ ly, nhưng giờ cũng đến lúc ly biệt. Ở chỗ này, chúng ta có thể thử một góc quay khác, cắt không gian để tạo ra một loại cảm giác khoảng cách ——”
Hắn duỗi tay diễn tả đại khái: “Tiểu hồ ly cúi đầu nhìn xuống chân, tiểu vương tử vẫn đứng trước mặt nó, nhưng ánh mắt lại hướng về nơi xa. Tư thế thì vẫn như lần đầu gặp nhau, nhưng tâm tình đã hoàn toàn khác biệt. Hồ ly muốn tiểu vương tử chịu trách nhiệm đến cùng cho việc thuần phục, muốn cậu ấy phải có trách nhiệm với bông hoa hồng… Nhưng điều nó còn lại, chỉ là màu lúa mạch mà thôi.”
Nói đến đây, dường như nghĩ ra điều gì, Mục Túc Tinh lại nói: “Đúng rồi, đoạn này tôi nghĩ có thể thử thêm một ẩn dụ bằng montage? Giọt sương đọng trên hoa hồng chẳng hạn? Tiểu vương tử cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa thật sự của bông hồng, nhưng mà… tất cả đều đã quá muộn rồi.”
Bề ngoài nhìn vào, Hoàng Tử Bé giống như một câu chuyện ấm áp chữa lành, nhưng trong mắt Mục Túc Tinh, câu chuyện ấy lại thiên về chiều sâu trí tuệ: Không có tiểu vương tử chăm sóc, hoa hồng ắt sẽ héo tàn. Tiểu hồ ly sẽ mãi đơn độc canh giữ đồng lúa mạch. Cái gọi là “trở về tinh cầu” chỉ là ẩn dụ cho việc thể xác cậu đã rời đi. Cậu bị rắn cắn — và đã chết rồi.
Văn Phi Hàng & Phương Liên: “……” Đúng đúng đúng, đại lão nói gì cũng đúng!
Một giấc ngủ dậy, bạn cùng phòng đột nhiên biến thành đại lão, phải làm sao bây giờ?
Tự dưng thấy bản thân hèn mọn quá trời quá đất.