Thái tử đem vẻ bi thống và hối hận hiện rõ trên mặt Thịnh Dự thu hết vào mắt, cũng nghe rõ những ký ức về quá khứ mà ông thổ lộ tận đáy lòng.
Ông từ trước đến nay chưa từng có thói quen hối hận sau khi đã ra quyết định, cũng không cho rằng chỉ cần yêu thương thật nhiều là có thể bù đắp tổn thương đã gây ra.
Với Thích thị, đó là cái giá phải trả bằng cả sinh mệnh, là những năm tháng lạnh lẽo cùng vô số lời chỉ trích, còn với Vân Quỳ, đó là nỗi đau mất nương, là những năm tháng sống nhờ người khác, bị bắt nạt đủ điều, là cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ, đến cơm cũng không đủ ăn, là hơn mười năm trời cô độc, không nơi nương tựa.
Nhưng dù Thịnh Dự có trải qua bao nhiêu thống khổ những năm qua, cũng không thể đem mọi sai lầm đổ lên đầu ông một mình.
Nếu năm đó Lang Sơn không thất thủ, ông vẫn là vị Võ Trạng Nguyên đầy khí phách, sớm đã được phong hầu bái tướng, tiền đồ sáng lạn.
Nếu những năm sau này Thuần Minh đế không truy sát tận cùng, ông cũng sẽ không hết lần này đến lần khác lỡ duyên với Thích thị.
Thế nhưng, cho dù có bao nhiêu nỗi “bất đắc dĩ”, thì sai vẫn là sai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play