NPC có chức năng “hệ thống”

Ngày hôm sau, cậu gặp Elle, một cô gái làm trong thư viện trường. Trong game gốc, Elle chỉ xuất hiện 2-3 lần để đưa thông tin vụn vặt.

Nhưng khi cậu bước vào, cô ngước mắt nhìn, ánh mắt ánh mắt không còn hờ hững như trong game.

Elle : “ Anh vừa phá vỡ 1 điểm cố định trong luồn thời gian.”

“Anh… không phải là người được viết sẵn trong kịch bản này, đúng không?”

Cậu khựng lại.

(Truyện chỉ được tác giả viết trên TYT)

….

[ Một tuần sau- trên đường tới thôn Velden]

Cậu ngồi sau xe chở hàng, tay cầm bức thư viết tay của Elle.

“Ash, nếu anh muốn biết vì sao mình có mặt ở thế giới này, hãy đến Thôn Velden- nơi từng có 1 Trạm Giao Tiếp của hệ thống cũ. Có thể anh là ‘lỗi’ không phải do bug… mà là thứ gì đó cổ xưa hơn nhiều.”

Gió lướt qua mái tóc, cảm giác căng thẳng, như có 1 cách cửa nào đó đang chuẩn bị hé mở.

Thôn Velden từng là điểm trung chuyển giữa thủ đô và các thành trì biên giới, giờ đây chỉ còn vài cư dân, và dấu vết chiến tranh khói đen cũ.

Cậu đi qua bước tường đá phủ rêu, định hỏi đường đến trạm hệ thống thì …

Một ánh nhìn lạnh lướt qua cậu

Ở đầu con dốc, 1 chàng trai đứng im, mặc áo choàng đen có viền bạc. Mắt hắn- màu tro tàn- liếc nhìn cậu rồi quay đi.

Kairen…?

Qua cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Kairen, cậu dừng bước trước 1 căn nhà lợp gỗ, ánh đèn dầu le lói hắt ra ngoài. Một bà lão đang cẩn thật vá lại chiếc lưới mũ dưới cửa.

Ash tiến lên chào hỏi

“Cháu chào bác,… cháu đến từ Orveil, cháu nghe nói nơi này từng có 1 trạm hệ thống cũ, bác có biết…?”

Bà lão ngước lên, nheo mắt nhìn cậu thật kỹ.

Bà không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ đứng dậy mở cửa mời cậu vào nhà.

Trong nhà mùi khói củi và thảo dược cũ kỹ 

Bà lão trầm giọng 

“Cậu là người đầu tiên hỏi về trạm sau mười mấy năm. Lạ thật…”

“Chồng tôi- ông Bran- là người cuối cùng từng bước chân vào đó. Nhưng ông ấy vẫn chưa trở về sau chuyến săn hươu 2 hôm trước ”.

Ash hỏi “Bác có biết ông đi đâu không? Cháu có thể tìm giúp?.”

Bà lão nhìn bạn 1 lúc lâu, rồi chậm rãi gật đầu.

“Ông ấy thường đi về phía Bắc,khu rừng gần khe đá Tam Nhẫn. Nếu cậu muốn tìm trạm hệ thống, thì chỉ ông ấy biết lối vào bí mật.”

“Nhưng…cẩn thận. Nơi đó giờ không còn sạch sẽ như trước nữa đâu.”

[Bắt đầu nhiệm vụ phụ: Tìm ông Bran]

Cậu rời khỏi nhà bà lão khi mặt trời đã khuất sau rặng núi, ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng chiếu lên sương lạnh và bụi cỏ cao.

Phía xa, rừng Tam Nhẫn như nuốt ánh sáng.

Vào sâu trong rừng…

Một bóng người thấp thoáng đang ngồi bất động giữa khoảng đất phủ đầy lá đỏ. Nhưng xung quanh ông - khói đen lặng lẽ len lỏi như rắn săn mồi.

Cậu thấy một người đàn ông gục bên gốc cây, nửa thân dưới đã bị biến dạng.

Làn khói đen như những xúc tu bám quanh chân ông, nhưng bị đẩy lùi phần nào bởi hòn đá có máu cậu ném ra- khói rít lên rồi tan.

Cậu vội đến gần.

Bran giọng điệu khàn khàn, lẫn tiếng đứt gẫy

“Cậu… không giống người nơi đây… Không mang theo dấu hiệu của hệ thống…”

Ash cảnh giác nhưng cảm xúc đau lòng nhiều hơn

“Ông là Bran? Vợ ông đang chờ. Tôi đến để đưa ông về…”

Bran lắc đầu chậm rãi 

“Không…không thể nữa rồi… khói đã vào sâu quá…”

“Tôi không còn kiểm soát được tay chân mình… nhưng tâm trí… vẫn giữ được chút ít.”

Sau khi nghe được câu chuyện của cậu Bran nói tiếp

“ Trạm hệ thống…sau khe đá…có 1 bức tường giả, ấn 3 lần biểu tượng mặt trời gãy cánh.”

Cậu ghi nhớ từng từ

Tiếng Bran thở gấp dần

“ Hãy nói với Syl - rằng rôi xin lỗi… vì đã để bà ấy đợi lâu…”

“Bảo bà ấy đừng ra rừng tìm tôi nữa, bảo rằng tôi… vẫn nhớ tiếng cười của bà… từng ngày…”

Bran nhìn cậu kho khan

“ Và… nếu sau này cậu có gặp ai đó quan trọng - đừng để khói chia cắt hai người như tôi”

Cùng lời nói cuối - ánh sáng cũng biến mất.

Cậu định kéo ông dậy, nhưng nửa thân dưới ông đã hoá thành đá đen, mạch khói rút đi cũng kéo theo sự sống.

Ông mỉm cười nhẹ, rồi hoá thành bụi, chỉ còn lại 1 chiếc nhẫn cưới rơi lại trên đất.

Cậu cầm lấy nó.

….

Trở về - đêm lạnh hơi gió

Cậu gõ cửa nhà bà Syl, khi bà mở cửa, ánh mắt mong chờ của bà khiến cậu nghẹn họng.

Ash nói khẽ

“ Ông ấy…không thể quay lại, nhưng ông nhờ tôi gửi thứ này…”

Cậu đưa chiếc nhẫn, Bà Syl cầm lấy, không khóc, chỉ lặng lẽ siết chặt chiếc nhẫn.

“Cảm ơn… cậu đã giữ cho ông ấy không hoá quái vật hoàn toàn.”

Bà nhìn vào màn đêm đầy dãy nguy hiểm và nhìn cậu trai có hao nét chồng mình khi còn trẻ, mạnh mẽ đối mặt với nguy hiểm, không ngại sợ hãi.

“Cậu muốn đến trạm hệ thống? Vậy…hãy mang theo lòng tin mà ông ấy từng có”

(Truyện chỉ được tác giả viết trên TYT)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play