Giọng của Ôn Vũ rất nghiêm túc, không có chút đùa giỡn nào. Y tá cũng rất ngạc nhiên. “À… xin lỗi nhé.”
Ôn Vũ truyền xong dịch, ấn nhẹ vào mu bàn tay. Hai phút sau cô rút tay ra và gọi xe qua phần mềm trên điện thoại.
Khi lên xe, cô nhìn vào mu bàn tay của mình. Lỗ kim trên mu bàn tay trái là dấu vết còn sót lại từ đêm qua, không để lại vết sẹo, chỉ có một chấm đỏ. Bên tay phải, vết kim từ việc truyền dịch vừa rồi, cô đã ấn lên, và nó đã bắt đầu tím lại.
Cũng không biết tối qua là do cô vô tình đè lên như thế nào.
Sau khi đến viện dưỡng lão và thanh toán chi phí, Ôn Vũ ngồi bên giường mẹ, áp mặt vào mu bàn tay gầy guộc của Hà Vãn Thu. “Mẹ, thật tốt, chúng ta lại vượt qua được thêm một tháng nữa.”
Mẹ lại ở bên cô thêm một tháng. Trước đây, vào những lúc khó khăn nhất, Ôn Vũ cảm thấy mình không thể tiếp tục, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc với mẹ. Mẹ là người duy nhất yêu cô trên thế giới này.
Cô đặt mặt lên ngực mẹ, cảm nhận từng nhịp tim yếu ớt, không thể kìm được mà mắt đỏ lên. Mỗi ngày cô đều mong đợi một phép màu sẽ xảy ra. Nhưng thực tế lại tàn nhẫn, bao năm qua, trong giấc mơ cô chỉ thấy cảnh mẹ ra đi, chưa từng mơ thấy mẹ tỉnh lại. Giấc mơ thật tàn khốc, không bao giờ cho cô một chút hy vọng.
Cô ngồi trong phòng bệnh cùng mẹ, gọi điện cho chị Tô ở bộ phận phòng khách sạn xin nghỉ phép. Đối phương do dự một chút rồi nhắc nhở: “Tiểu Ôn, chị vừa nghe một tin tức. Chúng ta phải cắt giảm nhân sự, năm nay khách sạn làm ăn không tốt lắm, em đừng xin nghỉ nhiều nữa, chị biết nhà em khó khăn, nhưng công việc của chúng ta cũng không dễ dàng. Giờ thất nghiệp rồi, tìm việc mới khó lắm. Ban lãnh đạo yêu cầu chỉ tiêu doanh thu… Tháng này, các phòng tổng thống phải đặt được ít nhất một phòng, chị đã phải tự bỏ tiền túi liên lạc với bộ phận marketing rồi.”
“Nếu em bị bệnh, thì cứ nghỉ ngơi ở phòng nghỉ, chúng ta không mệt đâu. Nếu thật sự không khỏe, thì cứ ở đó, nhưng phải hoàn thành chỉ tiêu làm việc nhé.”
Ôn Vũ siết chặt điện thoại. “Em biết rồi, ngày mai em sẽ đi làm.”
Cô lướt qua trang nội bộ của khách sạn. Một phòng tổng thống một đêm mười vạn, đây là Yến Thành, có quá nhiều khách sạn tốt hơn so với Mạn Ninh, có quá nhiều sự lựa chọn. Người giàu không phải là kẻ ngốc, chẳng ai lại đi đặt phòng tổng thống ở Mạn Ninh, chẳng có cảm giác giá trị gì cả.
*10 vạn ~ 355tr
Số tiền mà Tống Thanh Thứ đã đưa, cô dùng để trả tiền viện phí cho mẹ, trả một phần thẻ tín dụng, còn lại một chút ít.
Về đến nhà, cô chơi với mèo một chút, mèo là cô nhặt về từ thùng rác. Một chú mèo hoa, dáng dấp nhỏ nhắn, rất quấn quýt, ban đêm thường thích ngủ bên cạnh cô. Cơ thể nhỏ nhắn và ấm áp. Cô đặt tên cho mèo là Muội Muội.
*Muội Muội là âm Hán Việt, dịch ra là em gái, nhưng mình thấy để Muội Muội hay hơn
Dường như thế giới này, có thêm một người thân.
Lúc này, Muội Muội đang ngậm một con chuột chết, đặt trên sàn nhà và nhìn cô đầy kiêu hãnh, như muốn được khen ngợi. Ôn Vũ vuốt ve bộ lông của nó như một lời khen.
Căn phòng thuê của cô có chuột và gián. Ở Yến Thành, khu vực này, một tầng áp mái 900 tệ mỗi tháng, tự nhiên sẽ có vài “món quà” từ thiên nhiên. Ban đầu cô đã sợ hãi đến mức khóc lóc, nhưng bây giờ, cô đã trở nên thờ ơ và bình tĩnh. Mỗi ngày, khi thức dậy, cô chỉ nghĩ đến cách để lo liệu tiền viện phí cho tháng sau.
*900 tệ ~ 3,2tr
Bảy năm trôi qua, nhiều người đã thay đổi.
Cô chơi với mèo một lúc rồi nấu cho nó một chút thịt ức gà. Nhìn mèo ăn vui vẻ, Ôn Vũ khẽ cười, trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ.
Thế giới của mèo thật sự rất đơn giản, có đồ ăn là đủ rồi.
Làm người, thật mệt mỏi biết bao.
Tối đó, cô mơ thấy khoảng thời gian sau kỳ thi đại học, khi Tống Thanh Thứ làm thêm trong một phòng trò chơi thực tế. Cô cùng bạn bè đến chơi, bị anh chặn vào góc tường, hôn đến mức chân mềm nhũn.
Chàng trai nghèo đó bóp nhẹ má cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, bắt cô làm bạn gái anh.
Thật ra, Lê Uyển Chước nói sai rồi.
Hồi cấp ba, đúng là cô theo đuổi Tống Thanh Thứ.
Theo đuổi được rồi thì lại đá anh.
Nhưng điều mà không ai biết là…
Sau kỳ thi đại học, cô và Tống Thanh Thứ đã lén lút yêu đương một thời gian…
Không ai hay biết.
Một cách âm thầm.
Vì biết khách sạn nội bộ sắp cắt giảm nhân sự, mấy hôm nay Ôn Vũ làm việc rất cẩn thận, đúng giờ chấm công đi làm. Dạo này là mùa du lịch thấp điểm, tỷ lệ đặt phòng của khách sạn thấp, ai cũng bị giao chỉ tiêu bán thẻ hội viên và phòng tổng thống.
Quản lý Tô Lật năm nay 36 tuổi, Ôn Vũ làm ở đây hai năm, hai người cũng có chút quen biết. Cô liếc nhìn chân Ôn Vũ: “Sao lại bị thương nặng như thế này?”
Đi đứng cũng khập khiễng.
Chính vì Ôn Vũ đi tập tễnh như thế, còn có người đồn đại cô ban đêm phục vụ kim chủ bị thương, thậm chí cả những lời nhảm nhí kiểu kim chủ có sở thích đặc biệt gì đó cũng lan truyền khắp nơi.
Cả bộ phận buồng phòng đều biết.
Tất nhiên Ôn Vũ cũng nghe được.
Cô không phải là người không quan tâm, nhưng ở đâu cũng sẽ gặp kiểu người vì ghen tị mà thích bàn tán chuyện người khác. Trong cuộc sống, kiểu người này tồn tại ở khắp nơi.
Trước kia được nâng niu trên cao, mấy lời kiểu này chẳng bao giờ đến tai cô.
Bây giờ ngã xuống, đi làm kiếm vài nghìn tệ một tháng, mới biết nơi có nhiều phụ nữ, tám chuyện với bịa chuyện lan ra nhanh như cháy rừng.
Ôn Vũ thậm chí còn đoán rất chuẩn: “Chắc là do Trần Giai Ninh nói đúng không?”
Một nữ đồng nghiệp ở bộ phận buồng phòng, nghe nói cậu của cô ta là lãnh đạo cấp cao của khách sạn.
Từ trước đến nay đã không ưa gì Ôn Vũ.
Làm mấy ngàn tệ mỗi tháng mà còn muốn chơi trò đấu đá chốn hậu cung, Ôn Vũ đôi khi thật sự cảm thấy quá vô vị.
Vừa cạn lời vừa cảm thấy buồn cười.
Tô Lật nói: “Sao lại bị thương thế này, đúng lúc quan trọng lại xin nghỉ, hay là chị sắp xếp cho em ra quầy lễ tân nhé, khỏi phải chạy tới chạy lui ở bộ phận buồng phòng.”
Ôn Vũ kéo khóe môi cười: “Em bị tai nạn xe, bị đâm phải.”
Tô Lật cau mày: “Nặng đến vậy sao.”
Ôn Vũ cười nhẹ: “Không phải em quá tận tâm sao? Bị đâm rồi vẫn phải quay lại đi làm.”
Tô Lật gật đầu, thật ra trong khách sạn này, người khó bị sa thải nhất chính là Ôn Vũ. Không nói đến việc cô biết tiếng Anh và tiếng Pháp, điều quan trọng nhất là cô đủ xinh đẹp.
Một gương mặt xinh đẹp chính là tấm vé thông hành.
Ở đâu cũng được chào đón.
Cô thật sự quá xinh đẹp, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại dưới ánh đèn pha lê, hàng mi dài và dày, làn da trắng như sứ. Tóc được buộc gọn gàng trong lưới tóc màu xanh lam, đường sọ đầy đặn, vầng trán trơn láng không một sợi tóc thừa che phủ. Vừa nhìn đã là một mỹ nhân chính hiệu.
Cũng chính vì quá đẹp mà sự ghen tị luôn đi kèm. Đó là lý do vì sao thỉnh thoảng lại có tin đồn Ôn Vũ ngủ với người này người kia, đều do lòng đố kỵ gây nên. Thêm vào đó, Ôn Vũ không thích xã giao, bình thường gần như chẳng bao giờ chủ động liên hệ với đồng nghiệp trong bộ phận, hơi cô lập, khó gần, nên tự nhiên sẽ bị tập thể bài xích.
Mấy ngày nay, Ôn Vũ làm việc ở quầy lễ tân.
Mạn Ninh không phải khách sạn lớn gì, nhân viên đều thay đổi liên tục. Ngồi ở quầy tiếp tân, đến mức cơ mặt cô cũng sắp cứng lại vì phải cười suốt.
Buổi trưa, cô vào phòng nghỉ thay thuốc cho đầu gối. Mấy hôm nay không thể mặc váy công sở, chỉ có thể mặc quần ống rộng, băng gạc dán phía trong, cũng không đến mức quá khó chịu.
Vết thương đã đóng một lớp vảy dày.
Có đồng nghiệp ra vào phòng nghỉ, nhìn thấy vết thương ở đầu gối của Ôn Vũ thì không kìm được mà hít một hơi lạnh, tiện thể hỏi han vài câu. Ôn Vũ chỉ cười nhẹ, nói cảm ơn đôi lời. Những tin đồn về việc cô ngủ với kim chủ rồi bị thương cũng vì thế mà tự sụp đổ.
Thay thuốc xong, Ôn Vũ nhận được một cuộc gọi lạ.
Lần đầu, cô không dám nghe, cô sợ là người đòi nợ.
Đến lần thứ hai, cô mới bắt máy.
Sau đó, cô đứng ngây người tại chỗ vài giây, rồi vội vàng thu dọn đồ đạc, chân tập tễnh bước nhanh đến quán cà phê mà đối phương hẹn.
Đẩy cửa bước vào, cô thấy một người đàn ông mặc vest đen, sơ mi trắng, tóc vuốt ngược, toát lên khí chất của một tinh anh giới tài chính.
Từ Tư Dạ đứng dậy, nói: “Cô Ôn, tôi là luật sư đại diện của Tống tổng, đây là danh thiếp của tôi.”
Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề, giọng nói rõ ràng nhưng lạnh lùng:
“Tối ngày 5 tháng này, lúc 11 giờ 40 phút, cô đã cố ý dàn cảnh va chạm xe tại giao lộ đường Văn Thanh và đường Vụ Sơn với chiếc xe mà Tống tổng điều khiển. Toàn bộ quá trình đã được camera hành trình ghi lại. Đây là bảng chi tiết định giá thiệt hại, chiếc xe của Tống tổng hiện vẫn đang được sửa chữa tại trung tâm 4S, ước tính chi phí là 160.000 tệ. Mong cô Ôn thanh toán khoản thiệt hại trong vòng ba ngày, nếu không, chúng tôi sẽ trình báo cảnh sát để xử lý theo quy định pháp luật.”
*160.000 tệ ~ 573tr
Người phụ nữ im lặng vài giây.
Hàng mi cụp xuống, giọng khàn khàn:
“Là Tống Thanh Thứ bảo anh đến sao?”
Từ Tư Dạ đẩy gọng kính, nói: “Đúng vậy.”
Ôn Vũ đứng dậy, hàng mi dài rũ xuống che đi cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt, giọng cô trầm thấp:
“Tôi muốn gặp anh ấy.”