Ôn Vũ tỉnh lại vào sáng hôm sau.

Cô nhìn căn phòng xa lạ, mùi thuốc sát trùng ngưng đọng trong không khí tràn ngập khắp chóp mũi.

Theo phản xạ, cô chống hai tay muốn ngồi dậy.

Lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhói.

Đôi mày xinh đẹp của cô khẽ nhíu lại.

Nhìn xuống bàn tay mình, vết trầy xước đã đóng vảy, chỉ cần chạm nhẹ là đau.

Cô chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Sắc mặt Ôn Vũ tái đi trong chớp mắt.

Cô bật người ngồi dậy, nhìn quanh trái phải, không có ai.

Vén chăn lên, nhìn đầu gối trái được băng bó kỹ càng, chân phải cũng có vài vết trầy và bầm tím.

Tối qua cô đã gặp Tống Thanh Thứ!

Ai đã đưa cô đến bệnh viện?

Quá rõ ràng rồi.

Không kịp suy nghĩ thêm, Ôn Vũ xuống giường, vừa đặt chân xuống đất, cơn đau khiến cô run rẩy một cái: “A…”

Chân cô không gãy đấy chứ, đau quá đi mất.

Chân trái không còn chút sức lực nào.

Muốn vịn giường để đứng dậy thì lòng bàn tay lại đau.

Khuôn mặt tinh xảo của cô nhăn lại, phải mất một lúc lâu mới dần thích nghi được với cơn đau, nhưng hoàn toàn không thể chịu nổi, đau đến mức cô cứ hít vào từng hơi.

Trong không khí, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Thoang thoảng truyền đến một hương nước hoa nam nhè nhẹ.

Giống như mùi tro hương buổi sáng sớm trong chùa, khi được ánh nắng đầu tiên chiếu rọi qua, ấm áp mà thanh tịnh.

Ôn Vũ sững người trong thoáng chốc.

Động tác của cô lúc này trông thật buồn cười, khuỷu tay phải chống vào mép giường, mông nhô cao, hai chân co lại, quay lưng về phía cửa.

Đau đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra, mái tóc dài đen nhánh dính vào hai bên má.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Ôn Vũ khẽ cắn môi.

Cô không quay đầu lại, nhưng dường như đã biết, người đó là ai.

Mùi hương này, chỉ cần ngửi một lần, cô sẽ không bao giờ quên.

Tối qua, mùi hương ấy pha trộn với mùi da cao cấp thoang thoảng vị đắng, bên trong xe, lúc cô mê man, chính anh đã đưa cô đến bệnh viện.

Cơ thể con người thật kỳ diệu, luôn có thể phát huy sức mạnh tối đa vào đúng một khoảnh khắc nào đó.

Cũng giống như lúc này.

Ôn Vũ cắn chặt răng, vậy mà lại có thể chịu đựng được cơn đau này, đứng thẳng lên, lưng gầy guộc nhưng thẳng tắp.

Rõ ràng chỉ vài phút trước, chân cô vừa chạm đất đã run rẩy, vậy mà giờ khắc này, sự chật vật hoàn toàn biến mất.

Cô đưa tay vuốt lại mái tóc dài, xoay người nhìn về phía cửa, tim đập thình thịch.

Cô nhìn thấy Tống Thanh Thứ đã khác rất nhiều so với thời cấp ba.

Hồi đó, cậu học sinh nghèo gầy gò cao ráo, mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng, lưng gầy gò nhô xương.

Còn bây giờ, một thân vest cao cấp đặt may riêng, từng đường vải và chất liệu đều lộ rõ sự tinh tế.

Chiếc ghim cài cổ áo bằng sapphire, lạnh lùng và kín tiếng như chính con người anh.

Phải, thứ duy nhất không thay đổi, là sự lặng lẽ và xa cách, không dễ gần như trước.

Trên người anh giờ đã có góc cạnh, không còn nét non nớt thuở thiếu niên, thay vào đó là khí chất của tầng lớp tinh anh, xa lạ, trầm tĩnh, và có phần u ám…

Cổ họng Ôn Vũ khẽ chuyển động.

Câu chào hỏi vốn đã đến bên môi, nhưng lại bị cô nuốt trở vào.

Dù thế nào cũng không nói ra được.

Giả vờ như bạn cũ, bạn học cũ mà chào hỏi sao?

Không.

Quan hệ giữa hai người họ, nếu trong đời sống thường ngày tình cờ gặp lại, chỉ cần lặng lẽ dời mắt đi hướng khác, lướt qua nhau không một lời nào, đó có lẽ mới là kết cục tốt nhất.

Nhưng trớ trêu thay, người mà cô đâm xe ăn vạ tối qua, lại chính là anh.

Cảm giác xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm chỗ chui vào trốn đi như tối qua đã không còn nữa.

Thay vào đó, là sự bình tĩnh đến chính Ôn Vũ cũng không ngờ tới.

Tối qua, hạn chót cuối cùng của bệnh viện, chính là hôm nay.

Hôm nay, nhất định phải đóng viện phí cho Hà Vãn Thu.

Nghĩ đến đây, Ôn Vũ khẽ ho một tiếng, cũng nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt, xa cách.

Chỉ là, giọng nói cô căng cứng đã phản bội cảm xúc trong lòng cô.

“Tiền tổn thất do nghỉ việc, tổn hại tinh thần, với cả viện phí, tổng cộng ba vạn. Định trả bằng cách nào?”

*3 vạn ~ 106,5tr 

Tống Thanh Thứ đứng ở cửa, bộ vest xám xanh trên người có chút nhăn.

Anh đút một tay vào túi quần, chiếc đồng hồ bạch kim trên cổ tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo và xa xỉ, chói vào mắt Ôn Vũ khiến cô cúi đầu, cắn môi.

Người đàn ông nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, khóe môi mím lại, khẽ nhếch lên một độ cong nhạt nhòa:

“Ba vạn, đủ không?”

“Ừm.”

Ôn Vũ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt giao nhau đúng một giây, con ngươi của người đàn ông sâu thẳm, lạnh lẽo như biển đen.

Trước đây, cô từng thích cùng bạn bè nghỉ mát trên du thuyền vào kỳ nghỉ. Khi ra tới vùng biển quốc tế, mặt biển cuộn trào, đen kịt không thấy đáy, lạnh lẽo vô cùng, như muốn nuốt chửng vạn vật khiến người ta sinh lòng sợ hãi.

Giống như ánh mắt người đàn ông này, lúc này.

Cậu thiếu niên tuấn tú năm xưa đã đổi thay rồi.

Thay đổi, trở nên lạnh lùng hơn trước.

Cô vội vàng nghiêng đầu, tránh ánh mắt anh.

Cô nói ra số điện thoại của mình.

Ngay sau đó, là tiếng báo nhận tiền từ Alipay.

Tiếp theo đó là bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt.

Ôn Vũ nghe thấy nhịp tim mình, cảm nhận được ánh nhìn của Tống Thanh Thứ rơi trên người mình.

Là một ánh nhìn chăm chú.

Cái loại chăm chú này khiến cô chỉ muốn thời gian trôi nhanh một chút.

Cô thực sự hy vọng chân mình có thể lập tức khỏi hẳn, để có thể giả vờ như không có gì, xách túi lên, rời khỏi phòng bệnh, lướt qua anh như người dưng.

Đó là cảnh tượng mà Ôn Vũ từng tưởng tượng ra, một cuộc gặp mặt chín chắn và thể diện nhất giữa hai người.

Cô bắt đầu hoảng, trong lòng âm thầm đếm cừu.

Tống Thanh Thứ vẫn chưa đi, đang làm gì vậy?

Anh giờ cũng chẳng giống như muốn ôn lại chuyện cũ, mà chính xác thì, giữa cô và anh là nghiệt duyên!

Chợt nghe người đàn ông cất giọng trầm thấp, xa cách:

“Quý cô này, luật sư của tôi sẽ liên hệ với cô.”

Ôn Vũ khựng lại trong một thoáng.

Quý cô này…

Ngay cả một tiếng “Cô Ôn” anh cũng không muốn nói sao?

Mà lại là “Quý cô này”…

Cô ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy vạt áo anh lúc xoay người rời đi.

Cô tập tễnh bước đến cửa, ló đầu nhìn theo.

Bóng lưng của Tống Thanh Thứ cao ráo thẳng tắp, cứ thế bước đi.

Anh đi được vài bước, chợt khựng lại.

Ôn Vũ bám vào khung cửa, nhìn bóng lưng anh dừng lại, cả hai đều im lặng.

Cô không biết, nếu lúc này mình gọi anh một tiếng, anh có quay đầu lại không.

Chắc là không.

Cô nghe tiếng hít thở của chính mình, cố ý thả nhẹ hơi thở.

Vài giây sau, Tống Thanh Thứ lại nhấc chân, rời đi.

Ôn Vũ cắn môi, nhìn theo bóng anh khuất dần,

Khẽ rít lên một tiếng đau:

“Shhhh…”

Đau quá, chân đau.

Cô thật sự không thể gắng gượng thêm giây nào nữa, lưng đẫm mồ hôi, bám vào khung cửa, tập tễnh quay lại giường bệnh.

Cô cầm điện thoại lên, nhìn vào khoản chuyển khoản trên Alipay.

Ảnh đại diện của người đàn ông là một cái cây.

Người trẻ ai lại dùng ảnh đại diện là một cái cây chứ? Thẩm mỹ y như người già.

Tống Thanh Thứ cái con người này, đúng là gu thẩm mỹ của người già.

Chỉ là cái cây này, sao trông quen thế?

Quý cô…

Nghĩ đến cách xưng hô đó, tim cô như bị nghẹn lại.

Cô chậm rãi thở ra một hơi thật dài.

Giữa họ đã xa lạ đến mức này rồi sao?

Cô chưa từng gọi tên anh, còn anh thì gọi cô là Quý cô…

Y tá bước vào phòng truyền nước cho Ôn Vũ:

“Tiêm thêm một mũi chống viêm nữa, lát nữa là có thể đi được rồi. Tốt nhất là để bạn trai em đẩy xe lăn cho, ơ… bạn trai em đâu rồi? Tối qua anh ấy canh em cả đêm đấy.”

Ôn Vũ khẽ chớp mắt, mi mắt run lên một chút. “Anh ấy không phải là bạn trai của tôi.”

“Á?” Y tá ngạc nhiên, “Các bạn còn đang cãi nhau à? Bạn trai em tối qua rất lạ, ngồi ngoài canh em cả đêm. Mỗi lần em nói mê, phát ra tiếng động gì, anh ấy lại đứng dậy nhìn qua, nhưng không chịu bước vào.”

Y tá cảm thấy, quả thật là một cặp đôi nhỏ rất thú vị.

Ôn Vũ nghiêm túc và rõ ràng trả lời: “Anh ấy không phải là bạn trai của tôi.” Cô dùng ngón tay siết chặt một chút.

Không phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play