“Cô Ôn, chi phí điều trị của mẹ cô vẫn còn thiếu hai vạn tệ, bệnh viện đã gia hạn cho cô một tuần rồi. Nếu không nộp bổ sung, chúng tôi buộc phải cân nhắc ngừng điều trị.”

*2 vạn tệ = ~71 triệu 

Trong nhà vệ sinh, Ôn Vũ nôn sạch sẽ, dạ dày cuộn lên từng đợt.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, hàng mi dày rủ xuống, che đi cảm xúc trong mắt.

Ôn Vũ trước tiên nhắn lại bệnh viện về yêu cầu thanh toán: “Xin hãy cho tôi thêm hai ngày nữa.”

Trong gương là dáng vẻ chật vật, tiều tụy đến mức không còn chút sức sống. Cô gái mò trong túi, lấy ra một thỏi son, dặm lại môi.

Làn da Ôn Vũ quá trắng, lớp trang điểm trên mặt đã bị rửa trôi, không đánh chút phấn nào, chỉ còn lại màu son rực rỡ. Theo lý mà nói thì sẽ trông rất lạ, nhưng trên gương mặt của Ôn Vũ lại không hề.

Ngũ quan của cô vốn đã sắc sảo nổi bật, mắt đào hoa hơi xếch, môi đỏ kiều diễm, đường chân mày cao, sống mũi cao thẳng, da trắng môi đỏ như thể là vẻ đẹp tự nhiên.

Từ nhà vệ sinh bước ra, Ôn Vũ cùng các phục vụ khác đi đến các phòng bao để mang rượu và trái cây. Cô vừa đẩy cửa một căn phòng VIP.

Bước chân cô chợt khựng lại giữa chừng.

“Ai đây? Ủa, chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Ôn của chúng ta sao? Sao lại làm phục vụ ở đây vậy?”

Giọng Lê Uyển Chước vang lớn giữa phòng.

Cả người Ôn Vũ như đông cứng lại, má cô tê rần. Tối nay Lê Uyển Chước tổ chức họp lớp cấp ba ở đây, cũng có gửi lời mời cho Ôn Vũ, nhưng cô đã từ chối.

Không ngờ lại gặp nhau ở nơi này.

Phòng bao rất rộng, tụ tập khoảng hai ba chục người.

Tất cả đều là bạn học lớp 12A5 trường Trung học số 13 năm đó.

Ôn Vũ gần như chẳng còn ký ức gì với bạn học cấp ba, nhưng lúc này, ký ức như bị ai đó mạnh mẽ lật tung, cưỡng ép nhồi nhét vào đầu, bắt cô phải khởi động lại mà nhớ lại từng gương mặt.

Mọi người nhìn cô, cũng nhất thời ngây ra.

Dù sao thì…

Khuôn mặt của Ôn Vũ từng là nổi tiếng khắp trường Trung học số 13 ở Yến Thành.

Dù không trang điểm, không mặc đồ đẹp, gương mặt ấy giữa đám đông vẫn nổi bật nhất.

Cô mặc đồng phục phục vụ, mà còn nổi bật hơn cả bộ Chanel hơn chục vạn của Lê Uyển Chước đang mặc trên người.

“Ôi vãi, đây chẳng phải là tiểu thư nhà họ Ôn sao? Con gái của thị trưởng Ôn. Không ngờ hôm nay cũng đến họp lớp đấy.”

“Cô Ôn tới cosplay à? Trải nghiệm cuộc sống dân thường nên giả làm phục vụ hả ha ha?”

“Nhà họ Ôn sụp đổ rồi còn gì. Thị trưởng Ôn bảy năm trước bị tố cáo tham nhũng, nhảy lầu tự sát, biệt thự bị niêm phong, tài sản đóng băng. Nghe mà thấy thương."

“Còn gì là con gái thị trưởng nữa, giờ làm phục vụ ở đây cơ mà.”

“Hồi đó Lê Uyển Chước bám đuôi Ôn Vũ như chó con, ba cô ta là thư ký trưởng, nghe nói chính ông ta là người báo cáo vụ việc.”

Lê Uyển Chước cũng nghe thấy những lời ấy, nhíu mày, trừng mắt với người kia.

Người đó lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.

Giới này ai chơi thân đều biết rõ, lúc nhà họ Ôn sụp đổ, người giẫm Ôn Vũ đau nhất chính là Lê Uyển Chước.

Ôn Vũ từng giống như thiên nga trắng cao ngạo và thuần khiết, được muôn người chú ý. Dù chỉ mặc đồng phục học sinh, cô vẫn như thể đang mặc đồ thời trang cao cấp. Cô đến đâu, nơi đó lập tức thành tâm điểm.

Nhà Lê Uyển Chước bị nhà họ Ôn đè ép về mọi mặt, ánh hào quang của cô ta năm ấy hoàn toàn bị Ôn Vũ che lấp.

Khi còn bám lấy Ôn Vũ, trong lòng Lê Uyển Chước đã sớm căm hận đến tận xương tủy.

Vô số ánh mắt soi mói dừng lại trên người Ôn Vũ, đặc biệt là mấy nam sinh, ánh nhìn còn cố tình dừng lại vài giây trước ngực cô.

“Cô Ôn thật sự làm phục vụ bán rượu ở đây à? Chậc chậc…”

“Tao nghe nói vài người phục vụ ở đây không chỉ bán rượu đâu, còn…”

“Phải nói là, gương mặt này, dáng người này vẫn đỉnh thật. Không biết mùi vị ra sao nhỉ?”

“Đệt mẹ, mày hồi cấp ba chẳng phải từng theo đuổi con gái thị trưởng sao? Người ta coi mày ra gì đâu. Hay giờ mày qua hỏi thử đi, coi bao trọn đêm thì giá bao nhiêu?”

“Còn con gái thị trưởng gì nữa, giờ chẳng biết bị ngủ bao nhiêu lần rồi.”

“Chân váy mặc ngắn cũn như vậy, định dụ ai đấy?”

Đám bạn học nam vừa bình phẩm vừa cười cợt, vài cô gái cũng không thiếu lời châm chọc giễu cợt.

Tiếng cười cợt vang lên từng đợt.

Ôn Vũ cứ nghĩ trái tim mình đã sớm luyện thành bất bại, không còn gì có thể làm cô tổn thương.

Thế nhưng khi nghe những lời này từ miệng bạn học cũ, máu trong người cô vẫn sôi trào dữ dội.

Bảy năm trôi qua, cô vừa trở nên bất khả chiến bại, lại cũng đầy thương tích chồng chất.

Lê Uyển Chước như một con thiên nga kiêu ngạo, tỏ vẻ hạ mình khoác lấy tay Ôn Vũ:

“Bạn cũ à, sớm biết cậu làm việc ở đây, bọn tớ đã đến ủng hộ rồi. Dù sao cũng là bạn bè thân thiết, nghe nói mẹ cậu thành người thực vật rồi, sao không nói sớm để bọn tớ còn tổ chức quyên góp giúp đỡ chứ?”

Ôn Vũ cười lạnh, rút tay ra, xoay người rời đi:

“Không cần.”

Ngày xưa, họ đúng là bạn thân thật.

Lê Uyển Chước hồi cấp ba lúc nào cũng theo sau cô như cái đuôi. Nhưng Ôn Vũ chưa từng coi cô ta là người hầu, có chuyện gì cũng chia sẻ, còn thường xuyên tặng quà. Khi ba Lê Uyển Chước bị điều tra, Ôn Vũ thậm chí còn cầu xin ba mình, Ôn Hoa Thành giúp đỡ.

Nhưng đến lúc nhà họ Ôn xảy ra chuyện, kẻ phản bội đầu tiên chính là “người bạn tốt” trước mặt cô bây giờ.

Vừa bước đến cửa, điện thoại Ôn Vũ reo lên. Đầu dây bên kia là giọng của quản lý:

“Ôn Vũ à, tối nay nhiệm vụ của em là chăm sóc nhóm bạn học cũ của em thật tốt. Tiền công tính đủ. Đó là tiểu thư nhà Chủ tịch Lê đấy, chỗ này của chúng ta không thể đắc tội đâu.”

Lê Uyển Chước thấy cô quay lại, liền mỉm cười:

“Thế mới phải chứ. Tối nay bạn bè đều có mặt rồi, khách quý như cậu cũng đến, hay là cùng chơi trò chơi cho vui nhé?”

Một bạn học thua trò chơi, có người đề nghị hình phạt là ra ngoài xin wechat của một anh đẹp trai nào đó, hình phạt quen thuộc và nhàm chán, nhưng cả nhóm vẫn cười đùa tiếp tục vòng tiếp theo.

Vòng sau, Ôn Vũ là người thua.

Lê Uyển Chước ánh mắt xoay chuyển một cái:

“Vậy hình phạt là, hôn môi người khác giới đầu tiên đẩy cửa bước vào!”

Lúc nãy có vài nam sinh ra ngoài hút thuốc, giờ cũng gần đến lúc họ quay lại. Những người này ánh mắt đã liếc tới liếc lui trên ngực và hông Ôn Vũ mấy lần.

“Đều là bạn học thôi mà, Ôn Vũ cậu không phải sợ chứ? Chỉ là hôn môi thôi, ai chẳng là người lớn rồi.”

“Hoặc không thì đổi sang trả lời câu hỏi nhé.”

“Ôn Vũ, lần đầu của cậu là với ai?”

Câu hỏi vang lên, giọng lại đặc biệt to.

Cả phòng bao đang ồn ào bỗng chốc im bặt vài giây. Chủ đề này quá kích thích. Ôn Vũ như bị ném vào giữa một lò lửa, ngọn lửa xung quanh từ từ liếm lên, muốn nuốt chửng cô từng chút một.

Sắc mặt người con gái không hề thay đổi, vẫn trắng trẻo và mịn màng như cũ. Cô chỉ nhàn nhạt nâng mí mắt lên, nhìn về phía Lê Uyển Chước.

Lê Uyển Chước rõ ràng là cố tình:

“Là Tưởng Dương hay Lục Gia Thiệu? Hai người đó đều từng là đối tượng mập mờ với cậu hồi cấp ba. Năm lớp 11 Tưởng Dương còn nhét bao cao su vào cặp cậu mà. Cậu bảo chưa từng ngủ với họ, ai mà tin nổi?”

Một người là thiếu gia của ngân hàng Hoằng Thụy.

Một người là nhị thiếu gia của Y tế Lục thị.

Từng theo đuổi con gái thị trưởng như hình với bóng.

Ôn Vũ nghe xong chỉ khẽ cười. Loại câu hỏi ngớ ngẩn này, với cô bây giờ chẳng khác gì gãi ngứa. Cô biết Lê Uyển Chước cố tình khiêu khích, chỉ không ngờ chiêu trò vẫn thấp kém như vậy.

Đột nhiên, Ôn Vũ nhớ ra hồi cấp ba Lê Uyển Chước từng thích Lục Gia Thiệu, thế là cô cố ý nói:

“Lục Gia Thiệu.”

Cánh cửa phòng bao lúc này đang khép hờ, một bóng dáng cao lớn, thon dài đứng ngoài cửa. Bàn tay trắng trẻo, thon dài của người đàn ông đang nắm lấy tay nắm cửa, định đẩy vào.

Nghe thấy câu nói đó, các khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch, gương mặt tuấn tú trở nên lạnh như nước, tối sầm lại.

Lê Uyển Chước như bị ai đó giáng một đòn nặng nề.

“Ôn Vũ, mày cố ý đúng không?!”

Các bạn học trong phòng bao đều đưa mắt nhìn nhau, không khí hơi kỳ lạ.

Gương mặt xinh đẹp của Ôn Vũ dưới ánh đèn pha lê chiếu rọi, như phủ lên một lớp ánh sáng trong suốt rực rỡ. Cô dường như hoàn toàn không bị Lê Uyển Chước ảnh hưởng chút nào.

“Không phải mày hỏi sao?” Cô nhàn nhạt đáp.

Lê Uyển Chước cảm giác như tự vác đá đập vào chân mình.

Chính cô ta là người tổ chức buổi họp lớp này, cố ý muốn tận mắt nhìn thấy con gái thị trưởng năm xưa sa cơ lỡ vận đến mức phải bán rượu mưu sinh, bản thân thì đắc ý khoe khoang, ngay cả sợi tóc cũng được chăm chút kỹ càng. Nhưng khi đứng trước Ôn Vũ vẫn hoàn toàn lu mờ, kém sắc.

Cô ta ghét nhất cái kiểu của Ôn Vũ, rõ ràng đã sa sút thảm hại, vậy mà vẫn giữ vẻ cao ngạo lạnh lùng như thể không ai chạm được.

“Ôn Vũ, mày còn nhớ Tống Thanh Thứ không?” Lê Uyển Chước bất ngờ hỏi: “Giờ Tống Thanh Thứ tài sản chắc cũng phải mấy chục tỷ rồi đấy. Mày đoán xem, thằng nghèo năm xưa bị mày đá bay giờ còn nhớ nổi mày không? Hay là lần đầu tiên của mày, chẳng phải cho cậu ta rồi đấy chứ…”

Hàng mi dài đang rũ xuống của Ôn Vũ khẽ run lên một chút.

Tựa như cánh bướm chớp cánh, động tác rất nhẹ nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt Lê Uyển Chước.

Ngay lập tức, cô ta mím môi, cười nhếch, đầy khinh miệt.

“Năm đó cô Ôn thua cược tụi mình, phải đi theo đuổi học sinh nghèo, theo đuổi rầm rộ luôn ấy chứ. Bám riết không buông, còn cùng cậu ta đi nhặt chai nhựa, làm thêm kiếm tiền, chậc chậc cảm động muốn chết. Theo đuổi chưa được bao lâu thì đá người ta. Ai ngờ giờ người ta hóa thân thành CEO của một tập đoàn niêm yết rồi—”

Rầm!

Một ly rượu lạnh tạt thẳng vào mặt Lê Uyển Chước.

Cô ta hét lên một tiếng chói tai.

“Mày dám hắt rượu vào tao?!”

“Muốn theo thì theo, muốn đá thì đá. Tao ngủ với ai thì liên quan quái gì đến mày?”

Không có buổi họp lớp nào cả, cũng chẳng có cái gì gọi là bạn bè.

Ôn Vũ từ trước đến nay, vốn dĩ luôn chỉ có một mình.

Cô cũng sẽ không bao giờ tham gia mấy thứ gọi là họp lớp nữa.

Ánh mắt của người khác, sự mỉa mai, chế giễu, tất cả…

Muốn nói gì thì nói!

Chẳng còn điều gì có thể làm tổn thương cô được nữa.

Bảy năm qua, cả cái chết cô còn không sợ, thì còn có gì khiến cô phải sợ?

Chỉ là bàn tay đang cầm ly rượu vẫn còn đang run nhẹ.

Cái tên đó, như thể được khắc sâu vào tận cùng đáy tim cô, bị giam trong tầng tầng lớp lớp xiềng xích.

Bảy năm nay, lớp khóa đó đã rỉ sét, chưa từng được mở ra.

Bất ngờ bị nhắc đến, liền vang lên tiếng rít ghê rợn của kim loại cũ mục.

Ôn Vũ hít sâu một hơi, ném ly rượu đi, bước thẳng ra cửa.

Cánh cửa mở ra, luồng hương thơm mát lạnh thoáng qua, len lỏi không kẽ hở mà xộc vào hơi thở của cô.

Trước mắt là đôi giày da nam, một bộ vest kẻ sọc màu nâu sẫm, sơ mi ánh bạc.

Sau lưng là phòng bao bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Không khí như đông cứng lại vì sự xuất hiện của người đàn ông này.

Ngay cả Lê Uyển Chước cũng không dám mở miệng.

Ôn Vũ hơi khựng lại, da đầu tê rần theo phản xạ.

Cô không ngẩng đầu, ánh mắt chỉ bình thản rơi xuống đôi tay của anh.

Đồng hồ bạch kim, ngón tay thon dài, ở kẽ ngón cái bàn tay trái có một nốt ruồi nhỏ.

Cô nhớ rất rõ, nốt ruồi đó, cô từng cắn qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play