Cứ vậy mà lo lắng đề phòng suốt cả ngày, mãi đến tận lúc chạng vạng vẫn chưa thấy ai gọi đến, Vân Quỳ mới khẽ thở phào. Nàng đứng dưới hành lang, từ xa xa nhìn thấy một tiểu cung nữ mình đầy máu me bị người ta khiêng ra từ Thừa Quang Điện.

Gió lạnh dưới hành lang thấu xương, Vân Quỳ rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân nổi da gà, tay chân lạnh đến tê dại.

Đồ ăn đưa vào điện, Thái tử điện hạ vẫn như cũ không buồn đụng đến một miếng. Tổng quản thái giám của thiện phòng co ro trở về, có người lân la đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi vị cung nữ kia phạm phải chuyện gì mà bị Thái tử đánh chết tươi vậy?”

Tổng quản thái giám nào dám hỏi han mấy chuyện này, vừa rồi ở trong điện chỉ lờ mờ nghe được Thái tử hỏi một câu: “Ai phái ngươi tới?”. ả kia không chịu khai, liền bị lôi ra ngoài loạn côn đánh chết.

Lúc hắn trở về, vừa vặn đi ngang qua hiện trường thi hành hình phạt, máu tươi chảy vào kẽ đá, hai lu nước to cũng không thể rửa sạch, mùi máu tanh xộc thẳng lên khiến dạ dày hắn cuộn trào, hận không thể nôn hết cả cơm tối.

Hắn ra hiệu im lặng, mọi người ai còn dám hỏi lại, sau này đều phải sống mà giấu đầu trên lưng quần thôi.

Vân Quỳ trong lòng lo sợ bất an, làm việc cũng thất thần. Chỉ đến khi ban đêm ôm mười lượng vàng kia ngủ, nàng mới vơi đi phần nào nỗi sợ hãi.

Đêm khuya, Khôn Ninh Cung.

Thuần Minh Đế hôm nay nghỉ lại nơi này, Hoàng hậu hầu hạ hắn thay quần áo, chần chờ nói: “Thái tử… Trạng thái tựa hồ không tốt lắm, không biết có chịu đựng nổi lần này không.”

Thuần Minh Đế thở dài: “Ngày mai trẫm sẽ quảng cáo thiên hạ, xem có thể thỉnh thêm chút kỳ nhân dị sĩ vào cung trị liệu cho Thái tử không.”

Hoàng hậu lặng lẽ liếc nhìn hắn: “Lần trước mời đến thần y trong dân gian cũng không trị được, thậm chí còn có người sợ uy danh của Thái tử mà sinh bệnh sau khi trở về.”

Thuần Minh Đế nhìn hoa văn long phượng trình tường trên đỉnh trướng, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Dù thế nào, ngươi và ta cứ tận tâm là được.”

Hoàng hậu gật đầu: “Vâng.”

Thuần Minh Đế là hoàng đế kế vị sau khi anh trai qua đời. Thái tử hiện giờ là con trai của tiên đế Cảnh Hữu.

Năm đó, tiên đế thân chinh bắc cảnh, khi trở về thì bị trọng thương. Lại thêm mấy đại phiên vương bức vua thoái vị làm loạn, chính Huệ cung Hoàng hậu khi ấy đang mang thai đã nghĩ ra một kế ly gián, khiến các phiên vương tàn sát lẫn nhau, nhờ đó mới ổn định được cục diện. Nhưng Huệ cung Hoàng hậu vì mấy ngày liền làm việc vất vả mà động thai khí.

Để bảo giang sơn Đại C có người kế tục, Huệ cung Hoàng hậu gian nan sinh hạ Thái tử, còn mình thì chết trên giường sinh. Tiên đế vốn đã trọng thương khó trị, lại thêm nỗi đau mất vợ, cũng qua đời theo.

Triều đình nhất thời rung chuyển, các nơi phiên vương rục rịch. Chỉ có thể nhờ Thái hậu bệnh lâu ngày không ra mặt đứng ra chủ trì đại cục.

Quốc gia không có vua ắt sẽ loạn, lúc ấy trong triều đình hình thành hai phái. Một phái ủng hộ Thái tử đăng cơ, thỉnh Thái hậu buông rèm chấp chính. Phái còn lại thì cho rằng Thái tử còn nhỏ tuổi chưa biết gì, Thái hậu lại tuổi cao sức yếu. Đại C lại đang có cường địch bên ngoài dòm ngó, bên trong có phiên vương phản loạn, hai bà cháu khó mà ngồi vững triều đình, chi bằng chọn một người tài đức vẹn toàn trong tông thất lên ngôi.

Người ta liền tiến cử Thụy Vương, người có hiền danh nổi tiếng trong kinh thành, cũng chính là Thuần Minh Đế hiện tại.

Khi ấy, Thụy Vương là Vương gia duy nhất chưa từng đến đất phong, lại ở kinh thành. Lúc tiên đế trọng thương, chính Thụy Vương là người theo hầu, dâng thuốc thang, thường xuyên qua lại, được cái tiếng huynh hữu đệ cung tốt đẹp.

Trải qua mấy phen tranh chấp, cuối cùng Thái hậu hạ quyết định: Thụy Vương tạm thay vị trí Hoàng đế, Thái tử vẫn là Thái tử. Đợi sau này Thụy Vương qua đời, thì đem giang sơn Đại Chiêu này trả lại cho dòng máu Cảnh Hữu Đế.

Thấm thoắt thoi đưa, hơn hai mươi năm trôi qua.

Đại Chiêu dưới sự trị vì của Thụy Vương năm nào, tức Thuần Minh Đế hiện tại, cũng coi như không có công trạng gì nổi bật, nhưng gió êm sóng lặng suốt nhiều năm. Chỉ là Thái tử do tiên đế để lại lại bẩm sinh thiếu hụt, từ nhỏ bệnh tật quấn thân, khiến tính tình thô bạo vô thường, hành sự tàn nhẫn cực đoan. Nhất thời triều dã trên dưới ai nấy đều cảm thấy bất an, bá tánh oán than dậy đất, có thể nói là tiếng xấu vang xa.

Thuần Minh Đế thân là thúc phụ, không thể quản giáo Thái tử như con mình được. Trừng trị không xong, trách mắng nặng lời cũng không được. Mặc kệ Thái tử hành sự thế nào, lại sẽ dẫn phát triều thần cùng bá tánh bất mãn, chỉ phải mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play