Tuy rằng cô yêu tiền, dựa vào lý niệm "người gan lớn chừng nào, điền sản nhiều chừng đó" mà liều lĩnh một phen, nhưng không có nghĩa là cô không sợ chết, vụ giao dịch mười lượng vàng này chỉ có thể làm một lần, làm thêm lần nữa thì thật sự phải đền mạng.

Đan Quế tò mò hỏi: "Sao ngươi nghĩ ra cách đó vậy? Ta chưa từng thấy ai dùng ruột dê làm y để uy thuốc cả."

Vân Quỳ nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta thấy cữu cữu ta vẫn hay dùng cách đó để uy thuốc cho mợ."

Có lần mợ nằm trên giường, trông rất yếu ớt, lại không chịu uống thuốc, cô ở ngoài cửa sổ nhìn trộm thấy cữu cữu lấy ruột dê y rót thuốc uy cho mợ, lúc ấy mợ lắc đầu quầy quậy không chịu uống, cuối cùng vẫn bị cữu cữu mạnh mẽ đổ vào.

Sau khi mợ từ trong phòng đi ra, sắc mặt hồng hào hẳn lên, có thể thấy chiêu này thật sự hiệu quả.

"Thì ra là vậy," Đan Quế gật gù, "Đúng rồi, sao không nghe ngươi nhắc đến nhà cữu cữu bao giờ?"

Vân Quỳ nằm lại xuống giường, thở dài: "Ta vào cung sáu bảy năm rồi, nhiều năm không gặp, phỏng chừng đều chết hết rồi cũng nên."

Cô từ nhỏ mồ côi, nương nhờ nhà cữu cữu, nhưng cữu cữu háo sắc, mợ tham tiền, biểu huynh thích cờ bạc, cả nhà đều không ưa cô.

Mợ thấy cô có chút nhan sắc, nghiến răng nghiến lợi nuôi dưỡng, chỉ mong chờ lớn thêm chút nữa, đưa cho đám lão viên ngoại eo đeo bạc triệu làm thiếp, để đòi một khoản lễ hỏi hậu hĩnh.

Cái gã Chu viên ngoại kia cô đã gặp qua một lần, mỗi khi nhìn thấy cô thì luôn tỏ vẻ dâm dật, mặt béo như đầu heo, trên người nồng nặc mùi lạ xông đến buồn nôn.

Lúc đó cô còn chưa đến mười tuổi!

Đêm đó, cô lại mơ thấy Chu viên ngoại cười ha hả đến sờ tay cô, cô sợ hãi bừng tỉnh giấc. Khi ấy cô còn chưa biết mình có năng lực nhập mộng, chỉ đơn thuần cảm thấy sợ hãi, nên đã bỏ trốn khỏi nhà cậu suốt đêm.

Vòng đi vòng lại thế nào lại tiến cung làm cung nữ, thoắt cái đã nhiều năm như vậy.

Vân Quỳ hít sâu một hơi, xua đuổi những chuyện không vui ra khỏi đầu, trước khi ngủ không nhịn được cầu nguyện, Thái tử điện hạ hãy quên chuyện đêm nay đi, quên luôn sự tồn tại của cô! Ngàn vạn lần đừng tìm cô gây phiền toái, cầu xin đó!

Cô chìm vào giấc ngủ mơ màng, trước mắt là một bóng người không rõ mặt, khoác trên mình một thân huyền kim sắc trường bào, thân hình cao lớn, khí thế khiến người ta kinh sợ.

Đáng sợ hơn là, người này đang bóp chặt cổ một người lơ lửng giữa không trung, thiếu nữ bị bóp cổ kia miệng ú ớ van xin, hai chân giãy giụa lung tung trong vô vọng.

Vân Quỳ chưa từng mơ thấy cảnh tượng hung tàn đến vậy, so với trượt cầu thang hay bị người đuổi giết còn đáng sợ hơn nhiều. Cô chỉ cảm thấy cổ mình cũng như bị một bàn tay vô hình siết chặt, ngực đau nhói.

Lại cẩn thận nhìn kỹ, ơ hay…… Thiếu nữ bị bóp cổ kia, chẳng phải là cô sao!

Vân Quỳ bừng tỉnh, thở hồng hộc.

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì chết rồi.

Không phải, cô cùng người ta không oán không thù, ai muốn giết cô!

Vân Quỳ nỗ lực hồi tưởng lại dáng vẻ của người nọ trong mộng, mặt vẫn không thấy rõ, nhưng lộ ra một đoạn da thịt trắng đến đáng sợ, trên cổ có thể thấy gân xanh nổi lên cùng yết hầu lởm chởm, trường bào huyền sắc thêu hoa văn kim sắc hoa lệ phức tạp, hình như là mãng văn…… Mãng văn!

Chẳng lẽ là…… Thái tử điện hạ?!

Ý niệm nguy hiểm này nảy mầm trong đầu cô, lập tức bóp nghẹt hô hấp của cô.

Vân Quỳ sau khi ngủ có thể nhìn thấy giấc mơ của người khác, nhưng năng lực hoang đường ly kỳ này bản thân nó cũng không được chứng thực rõ ràng, tỷ như nhập mộng của ai, nhập như thế nào, cô chỉ biết đại khái, trước khi ngủ thường xuyên nghĩ đến người nào đó, liền có khả năng tiến vào giấc mơ của người đó, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể vào mộng, giống như bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương, những quý nhân vượt quá phạm trù nhận thức của cô, ngày thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy, càng không thể tiến vào giấc mơ của họ.

Chẳng lẽ chỉ vì cô trước khi ngủ vẫn luôn cầu nguyện đừng để Thái tử tìm tới cửa, nên mới vào giấc mơ của hắn?

Thái tử điện hạ hiện tại là tính toán…… Muốn lấy mạng nhỏ của cô?

Đừng mà! Cứu mạng……

Nếu Thái tử điện hạ là một vị điện hạ chính trực thiện lương, hẳn là không có khả năng bóp chết cô.

Nhưng vấn đề là, người nọ chính là một Diêm Vương sống không hơn không kém, giết người như cắt dưa, căn bản sẽ không suy xét cô có vô tội hay không.

Thất sách rồi, chỉ trách cô lúc ấy vì mười lượng kim kia mà bị ma quỷ ám ảnh, sợ bị người khác cướp trước, đầu óc nóng lên liền làm liều.

Vân Quỳ ôm đầu gối, phát ra một tiếng thở dài tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play