Lần này Thái tử hồi cung, tiền triều thậm chí xuất hiện thanh âm phế Thái tử, lập trữ quân khác. Thuần Minh Đế là vị Hoàng đế nửa đường đăng cơ, năm xưa trước khi Thái hậu qua đời đã thề sẽ đem ngôi vị Hoàng đế trả về, nay lại làm nhiều năm thúc phụ từ ái, tự nhiên là hiểu điều hay lẽ phải, dùng tình cảm mà trấn an cảm xúc triều thần.
Một phái lão thần kiên định đứng về phía Thái tử cũng có lý lẽ riêng. Thái tử chinh chiến bên ngoài nhiều năm, nay đã qua tuổi nhược quán, sớm nên cưới vợ sinh con, vì giang sơn Đại Chiêu nối dài huyết mạch, không thể dẫm vào vết xe đổ của Cảnh Hữu Đế năm xưa.
Năm đó nếu Cảnh Hữu Đế không phải con nối dõi không ai, thì cũng sẽ không bùng nổ phiên vương chi loạn, cuối cùng để đệ đệ con vợ lẽ là Thụy Vương nhặt được món hời lớn.
Nghĩ đến đây, Thuần Minh Đế chau mày thật sâu, hồi lâu sau thở dài: "Hôn sự của Thái tử, cũng có thể thu xếp được rồi."
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đáy mắt không hẹn mà cùng hiện lên một tia phức tạp.
Mấy năm nay để khai chi tán diệp, Thuần Minh Đế quảng nạp hậu cung, sinh hạ 9 con trai, 12 con gái. Bụng Hoàng Hậu cũng không kém cạnh, con vợ cả Hoàng tử đã có hai vị.
Con mình cũng xuất sắc như vậy, Hoàng Hậu sao cam tâm làm áo cưới cho người khác?
Nhưng lúc trước Thuần Minh Đế đã từng thề trước mặt Thái hậu, trong triều trên dưới lại có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, sợ bị mang tiếng cướp đoạt chính quyền. Thuần Minh Đế vợ chồng chỉ có thể sắm vai một bậc từ phụ từ mẫu trước mặt thiên hạ, coi Thái tử như con mình mà thôi.
Thái tử dù có bạo ngược vô đạo đến đâu, thì cũng là huyết mạch của Cảnh Hữu Đế, là dòng máu hoàng gia chính thống và tôn quý hơn Thuần Minh Đế, vị Hoàng đế tạm quyền này.
Hai bên im lặng một lát, Hoàng Hậu ôn tồn nói: "Thần thiếp hiểu rõ. Ngày khác sẽ tìm kiếm người được chọn vừa độ tuổi cho Thái tử, chỉ là... Bệ Hạ cũng biết, tính tình của Thái tử như vậy, e là khuê tú thế gia tầm thường đều..."
Thuần Minh Đế tự nhiên hiểu rõ. Thái tử tâm tính hung ác bất nhân như vậy, quý nữ trong kinh đều kính nhi viễn chi. Nhưng nếu liên hôn với cấp dưới đắc lực trong triều, Thuần Minh Đế lại sợ tăng thêm vây cánh cho Thái tử.
Thấy thế khó xử, Hoàng Hậu bèn cân nhắc một biện pháp: "Hay là... trước mắt cứ để Nội Vụ Phủ cùng Giáo Phường Tư chọn vài người có bộ dáng không tệ đến thị tẩm, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Thái tử. Đợi đến khi Thái tử khỏi hẳn vết thương, ta sẽ tổ chức một buổi tuyển tú thật náo nhiệt, tìm kiếm những người thích hợp làm phi tần cho Thái tử."
Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, đều hiểu rõ tâm tư của đối phương.
Việc an bài cung nữ thị tẩm, trước nhất là có thể đưa người một nhà vào, bảo đảm sẽ không lưu lại con nối dõi.
Thứ hai, cũng có thể lấp kín miệng lưỡi thế gian, cho thấy đế hậu làm chú thím của Thái tử, vẫn luôn tích cực thu xếp hôn sự cho ngài, chứ không hề có tâm địa mưu triều soán vị.
Thứ ba, tiện cho việc tạo dựng sự tình sau này, khiến cho những kẻ thèm nhỏ dãi vị trí Thái tử phi kia thấy rõ ràng, Thái tử tính tình thô bạo, không phải là lương xứng.
Vân Quỳ trải qua mấy ngày kinh hoàng bất an, không đợi Thái tử tìm tới cửa, lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Cẩn thận ngẫm lại, cô chỉ là một tiểu nhân vật không ai để mắt, sao có thể lọt vào mắt xanh của vị Phật lớn kia được chứ?
Nhưng mới yên tâm chưa được hai ngày, người của Hoàng Hậu từ trong cung tìm tới, là Tần ma ma quen mặt, Vân Quỳ nhớ rõ đã từng thấy bà ta ở Lãm Nguyệt Các.
"Hoàng Hậu nương nương thỉnh Vân Quỳ cô nương qua đó một chuyến."
Vân Quỳ sững sờ tại chỗ, có một dự cảm chẳng lành, "Không biết Hoàng Hậu nương nương truyền triệu, là vì chuyện gì?"
Tần ma ma cười nói: "Cô nương hoa dung nguyệt mạo, nương nương không nỡ để minh châu vùi trong bụi trần, có ý đề bạt, đây là hỉ sự đó."
Hoàng Hậu đã mấy ngày sai Nội Vụ Phủ chọn không ít người đưa vào Đông Cung, chỉ là tất cả đều bị Thái tử cự tuyệt không thương tiếc, thậm chí có hai người ả có ý an bài làm gián điệp bên cạnh Thái tử, nghe nói cũng vì động tay động chân trước mặt Thái tử mà bị lôi ra ngoài xử trí.
Hoàng Hậu tức giận không nhẹ, trong cơn tức giận lại có chút nghĩ mà sợ.
Chẳng lẽ đã bị Thái tử phát hiện ra điều gì rồi?
Không nên a.
Ả tự hỏi những năm gần đây luôn tận chức tận trách, ít nhất công phu trên mặt làm đủ, không ai dám nói nửa lời chê trách.
Việc đưa hai cung nữ kia đi, cũng đã làm hết sức kín đáo rồi.