Cú quỳ này, trong Thừa Quang Điện yên tĩnh lạnh lẽo phát ra một tiếng "Bùm" rõ ràng.

Đáy mắt Thái tử đỏ tươi, sát khí trên người còn chưa tan hết, từng bước một đi về phía thiếu nữ mặt đầy kinh hoảng trước cửa điện, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào như quỷ mị dưới địa ngục.

"Nàng ám sát cô, đáng tiếc lại chết trong tay cô."

Vân Quỳ:…… Ngài thật sự không cần giải thích với ta.

Thái tử rũ mắt nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen láy không có chút độ ấm nào, "Ngẩng đầu lên, nói cho cô biết, ngươi đang nghĩ gì."

Vân Quỳ run rẩy ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ đến gần như yêu tà của Thái tử.

Cô biết mình sắp chết rồi.

Tuy rằng thật không đúng lúc, nhưng vẫn không thể khống chế được mà nghĩ sai lệch.

"Miệng hảo mềm."

"Không biết trước khi chết có thể hôn một chút hay không."

Trên khuôn mặt âm chí của Thái tử hiện lên một tia vặn vẹo hiếm thấy.

Cùng lúc đó, hắn có thể cảm nhận được khí huyết toàn thân không ngừng dâng lên vì câu nói này trong lòng cô, gân xanh trên cổ phồng lên thành một độ cong đáng sợ.

Đặc biệt là vùng bụng dưới nóng lên dị thường, phảng phất như có ngàn vạn con kiến trùng đang gặm cắn huyết nhục.

Hắn quanh năm ngâm mình trong ấm thuốc, đối với các loại độc vật thuộc lòng như lòng bàn tay, sau khi ý thức được là cái gì, trong mắt hiện lên một tia sát ý hung ác.

"Ngươi hạ dược cô?"

Vân Quỳ đầy mặt ngạc nhiên, không hiểu Thái tử có ý gì, theo bản năng liền phủ nhận: "Nô tỳ không có..."

Cô mới vào trong điện, làm sao hạ dược được?

Thái tử đây là lại trúng độc?

Thái tử hiển nhiên không tin cô, rốt cuộc tiểu nha đầu này nhìn ngoan ngoãn dịu dàng, lại là một kẻ đầu óc dơ bẩn, suốt ngày mơ ước thân thể hắn. Dù không có Hoàng hậu bày mưu đặt kế, ả cũng rất có khả năng sắc đảm bao thiên, mượn hạ dược thủ đoạn nhào vào lòng hắn.

Hắn vẫn là quá mức nhân từ, thế mà lưu mạng ả đến bây giờ. Hắn sớm nên kết liễu ả từ mấy lần trước rồi, nếu không hôm nay cũng sẽ không trúng bẫy của ả.

Thái tử cố gắng đè nén cơn xao động trong cơ thể, nhìn thiếu nữ trước mặt từ trên xuống dưới, giọng nói chậm rãi:

"Cô nên ra tay từ đâu đây?"

"Ngươi muốn ta đến vậy sao? Chi bằng ta rút gân lột da ngươi, làm thành đèn lồng bằng da người, treo trong điện ngày ngày làm bạn ta, thế nào?"

Vân Quỳ sợ đến khớp hàm run lên, lắc đầu lia lịa: "Điện hạ tha mạng! Nô tỳ thật sự không có!"

Người khác nói vậy có lẽ chỉ là hù dọa, nhưng Thái tử thì không, bởi vì hắn thật sự sẽ biến ả thành đèn lồng da người.

Đúng theo nghĩa đen luôn đó.

Vân Quỳ sắp khóc đến nơi.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói vội vàng truyền vào điện: "Điện hạ!"

Vân Quỳ mừng rỡ quay đầu, như thấy được cứu tinh: "Tào công công cứu mạng!"

Tào Nguyên Lộc nhìn thấy xác chết trên mặt đất và chủy thủ trong tay Thái tử, trong lòng hối hận không thôi. Hắn mới rời đi một lát, thế mà đã có kẻ xấu thừa cơ lẻn vào, ra tay với điện hạ.

"Đều là nô tài sơ suất, điện hạ có bị thương không?"

Hắn vội vàng đánh giá vết máu trên người Thái tử, phát hiện đều là máu của người khác. Nhưng thấy ánh mắt Thái tử đỏ rực, giữa mày lộ vẻ táo bạo, chỉ sợ Đầu Tật tái phát, vội quay đầu gọi Trịnh lão thái y: "Lão thái y, ngài mau xem cho điện hạ."

Trịnh lão thái y xách hòm thuốc vội vã vào điện. Ông đã lớn tuổi, sớm đã về hưu, lại là một trong số ít thái y đáng tin cậy. Tuy không bằng Hà Bách Linh có diệu thủ hồi xuân, nhưng y thuật cũng thập phần cao minh, lại thêm kinh nghiệm phong phú. Thái tử từ nhỏ đều do ông chữa trị, Tào Nguyên Lộc cố ý ra cung thỉnh ông về.

Trịnh lão thái y liếc mắt một cái liền nhận ra sắc mặt khác thường của Thái tử, vội vàng tiến lên bắt mạch, châm chước một lát, mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Điện hạ đây là trúng hợp hoan tán."

Vân Quỳ kinh ngạc há hốc mồm. Nàng tuy rằng chưa từng nghiên cứu về độc dược, nhưng vừa nghe thấy ba chữ "hợp hoan tán", lông mi liền run lên.

Là cái loại... khiến người điên loan đảo phượng đó sao?

Nàng run rẩy ngẩng đầu, Thái tử đôi mắt đen láy lạnh như hàn đàm, nhìn chằm chằm nàng.

Vân Quỳ: …

Oan uổng quá đại lão! Nàng lấy đâu ra can đảm hạ xuân dược cho Thái tử chứ!

Nàng không phủ nhận Thái tử sinh ra cực kỳ tuấn mỹ, lại cao lớn vạm vỡ, thân hình cường tráng, một thân cơ bắp mạnh mẽ đích xác khiến người thèm thuồng, nhưng dù có mười lá gan, nàng cũng không dám bất kính với Thái tử, chê sống lâu sao?

Thái tử nắm chặt chủy thủ trong tay, khớp xương nhô lên phát ra tiếng răng rắc, hiển nhiên là giận đến cực điểm.

Dù hợp hoan tán không phải do ả hạ, chỉ bằng việc ả khinh mạn vô lễ với hắn trong lòng, nha đầu này chết cũng không đáng tiếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play