Ngay khi Vân Quỳ cho rằng mình sắp mất mạng đến nơi, Trịnh lão thái y đột nhiên nói: "Khăn của cung nữ này tẩm hợp hoan tán!"

Mọi người theo tiếng nhìn lại, Trịnh lão thái y ngồi xổm trước sập, lấy tay áo che miệng mũi.

Vừa rồi Trịnh thái y khám mạch cho Thái tử xong, liền lật tung cả điện để tìm nguồn cơn của hợp hoan tán. Chén thuốc, lư hương, thậm chí cả giá nến đều bị kiểm tra kỹ càng, cuối cùng phát hiện ra mùi hợp hoan tán trên chiếc khăn bên hông tỳ nữ.

Tào Nguyên Lộc nhăn mũi tiến lên xem xét, trong lòng đã có suy đoán: "Chắc chắn ả cung nữ này đã hạ xuân dược lên khăn. Nếu ám sát không thành, ả còn có thể dùng thuốc dẫn dụ điện hạ, rồi lại tìm cơ hội ám sát. Ả ta thật sự dụng tâm hiểm độc!"

Hắn định phái người nghiêm tra thì Thái tử nhắm mắt lại, lạnh lùng: "Không cần tra xét, kéo ra ngoài."

Tào Nguyên Lộc kinh ngạc: "Không cần tra?"

Đương nhiên không cần tra. Vừa rồi ả ta bước vào điện đã tự khai báo gia môn: "Quốc cữu gia đã lên tiếng, Thái tử tuyệt đối không thể sống qua tháng này, đêm nay là thời cơ tốt nhất."

Chỉ là hắn không ngờ, thích khách còn có chiêu sau, lại hạ dược lên khăn.

Những con hề nhún nhảy này, sớm muộn gì hắn cũng phải tính sổ từng món một.

Tào Nguyên Lộc không rõ nội tình, chỉ đành chắp tay tuân lệnh, sai người đem xác cung nữ cùng chiếc khăn kia mang ra ngoài xử trí.

Vân Quỳ được tẩy oan, lập tức chỉ trời thề thốt: "Điện hạ minh giám, thật sự không phải nô tỳ làm! Nô tỳ trong sạch, đối với điện hạ chưa từng có nhị tâm!"

Thái tử hô hấp thô nặng, đôi mắt cũng đỏ ngầu đến mất tự nhiên.

Trịnh thái y thở dài: "Hợp hoan tán không có thuốc giải, điện hạ hiện giờ lại còn trúng kịch độc, vạn lần không thể gắng gượng, nếu không e rằng nguy đến tính mạng."

Tào Nguyên Lộc sắc mặt phức tạp liếc nhìn Thái tử, rồi lại liếc Vân Quỳ, nhưng không dám mở miệng.

Trịnh thái y chần chờ một lát, nói thẳng: "Hợp hoan tán chỉ có cách nam nữ giao cấu mới giải được, điện hạ có thị thiếp, cung nữ thị tẩm gì không?"

Vừa dứt lời, trong điện bỗng trở nên yên lặng đến quỷ dị.

"Bất tài chính là kẻ hèn này..."

Vân Quỳ ngơ ngẩn ngẩng đầu, rồi lại run rẩy lùi về phía sau.

"Nhưng mà không cần a! Ngàn vạn lần không cần! Ai biết Thái tử điện hạ có làm ăn được gì không, lỡ phát hiện mình không được thì thẹn quá hóa giận, rồi cắt cổ ta thì sao! Vừa rồi hắn còn nói muốn làm ta thành đèn lồng da người... Thôi thôi, ta không tranh vũng nước đục này đâu, ngài cứ tìm người khác cao minh hơn đi!"

"Tuy rằng đích xác rất đẹp, hẳn là cũng rất dễ sờ, nếu trúng dược là ta, Thái tử điện hạ nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, mặc ta sờ mó, vậy ta có thể sẽ không khách khí..."

Thái tử sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cái tên cuồng đồ này.

Vân Quỳ rũ đầu, lại cảm thấy mình lo xa.

Thái tử chán ghét cô như vậy, chắc chắn sẽ không để cô hầu hạ.

Ai ngờ vừa nghĩ đến đây, liền nghe trên đỉnh đầu một tiếng cười lạnh lẽo: "Hảo a."

Hảo, hảo cái gì?

Vân Quỳ nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thị huyết kia, cả người máu đều đông lại.

Thái tử khẽ nhếch môi cười âm lãnh: "Những người khác lui ra."

Rồi nhìn chằm chằm Vân Quỳ: "Ngươi ở lại."

Vân Quỳ:…

Tào Nguyên Lộc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn còn lo chủ tử nhà mình những năm gần đây không gần nữ sắc, dù trúng hợp hoan tán cũng kiên quyết không chạm vào nữ nhân, không ngờ lại dễ dàng đáp ứng như vậy.

Hắn cổ vũ nhìn Vân Quỳ, lại phát hiện nha đầu này mặt mày như đưa đám, đang định trấn an vài câu, nhưng điện hạ trúng hợp hoan tán cần giải độc gấp, không thể trì hoãn thời gian, đành phải bỏ lại một câu: "Hầu hạ điện hạ cho tốt, xong việc sẽ có trọng thưởng."

Còn không phải sao, đây chính là người đầu tiên kề cận bên gối điện hạ, lại còn giải được lửa sém lông mày cho điện hạ, thị tẩm có công, nói không chừng ngày mai coi như chủ tử.

Tuy nói Tào Nguyên Lộc biết rõ tính nết Thái tử, cung nữ này lúc này trong lòng định là sợ cực, nhưng hắn đi theo Thái tử nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy Thái tử muốn giết ai còn do dự, chứng tỏ cung nữ này chắc chắn có chỗ hơn người, mới khiến điện hạ không giết.

Tào Nguyên Lộc dẫn Trịnh thái y đi xuống, thậm chí còn cực kỳ tinh ý dập tắt đèn ở gian ngoài.

Ánh nến lụi dần, trong điện chỉ còn hai người, tĩnh lặng như tờ.

Vân Quỳ cả người căng chặt, gió lạnh từ hành lang lùa vào trong điện, khiến nàng rùng mình một cái.

Trong đầu nàng rối bời, không thể ngờ được Thái tử thế mà lại giữ nàng lại!

Có điều nàng cũng biết, Thái tử làm vậy tuyệt không phải sủng ái hay cất nhắc nàng.

Hắn chỉ cần một mặt giải dược, dùng xong liền vứt bỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play