Nàng lại ngửi khí vị trên người. Nàng có dùng hương liệu, nhưng Ngụy cô cô đã sớm dặn dò, Thái tử điện hạ không thích nồng hương, nên đã chuẩn bị cho các nàng những loại hương thanh nhã tươi mát. Chẳng lẽ như vậy vẫn không được sao?

Tào Nguyên Lộc hiểu ý Thái tử, bèn phân phó Vân Quỳ: "Còn không mau về tắm gội thay quần áo, đổi bộ sạch sẽ rồi đến hầu hạ."

Vân Quỳ giật mình. Nàng, nàng đây là nhặt lại được một mạng sao?

Tào Nguyên Lộc thấy Thái tử không nói gì, liền tự ý quyết định: "Còn không mau đi xuống!"

Vân Quỳ vội vàng dập đầu, mừng thầm rồi lủi đi.

Tào Nguyên Lộc quay đầu, đối diện với đôi mắt phượng âm u của Thái tử, sợ tới mức run người: "Điện, điện hạ?"

Thái tử lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: "Ai cho phép ngươi tự chủ trương?"

Thái tử điện hạ quen thuộc đã trở lại. Tào Nguyên Lộc vội vàng cười nói: "Nô tài thấy ngài không có ý định xử trí nàng."

Thái tử cười lạnh: "Mấy năm không gặp, ngươi càng thêm bản lĩnh. Xem ra trẫm đề bạt ngươi từ Ngự Mã Giám lên là thừa rồi."

Tào Nguyên Lộc cười làm lành xin tha, rồi nói: "Bên cạnh điện hạ không thể thiếu người hầu hạ, chi bằng cứ giữ nàng lại đi."

Thái tử không nói gì. Tào Nguyên Lộc bèn lớn mật tiến lên, lấy khăn và dược bình trên khay, tiếp tục thay Thái tử đổi thuốc băng bó.

Nhìn những vết thương ngang dọc chằng chịt trên người Thái tử, Tào Nguyên Lộc không kìm được đỏ hoe mắt: "Điện hạ chinh chiến nơi biên cương, bọn chúng lại chỉ nghĩ đuổi tận giết tuyệt, không nghĩ địa vị hiện giờ là do ai ban cho..."

Thái tử: "Lại lắm lời, cút về dưỡng ngựa cho trẫm."

Tào Nguyên Lộc ngậm miệng, duỗi tay xem xét mấy chỗ Vân Quỳ vừa băng bó, lại nhịn không được khen: "Con bé kia cũng tận tâm, vết thương xử lý rất tốt..."

Thái tử nhớ tới những tâm tư dơ bẩn xấu xa của nàng, khép mắt, nghiến răng.

Xử lý xong vết thương cho Thái tử thì đã là giờ Dậu mạt.

Tào Nguyên Lộc trán lấm tấm mồ hôi mỏng, thở dài: "Ngự y trong cung bất kham trọng dụng, sau lưng lại không biết nghe lệnh ai, muốn gây bất lợi cho điện hạ. Trước mắt chỉ có thể chờ Hà quân y từ Bắc Cương đến, bệnh tình của điện hạ không thể kéo dài thêm nữa..."

Người bình thường trúng tên độc, hơn phân nửa mất mạng ngay tại chỗ. Thái tử kịp thời rạch da thịt, thả độc huyết ra, mới không để kịch độc xâm nhập tâm mạch, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Hiện tại vẫn còn độc huyết tàn lưu du tẩu khắp người, không chừng khi nào sẽ không khống chế được, hậu quả khó mà tưởng tượng.

Hà Bách Linh là quân y của Thái tử, lần này không đi theo Thái tử hồi kinh, mà ở lại Bắc Vực cứu chữa bá tánh.

Không ai ngờ Thái tử lại bị ám sát trên đường. Hộ vệ đã thúc ngựa đi tìm người, nhưng Bắc Cương cách kinh thành ngàn dặm xa, nhất thời không đến được, chỉ có thể cố gắng chịu đựng trong khoảng thời gian này.

...

Vân Quỳ trở lại thiên điện, lại từ đầu đến chân giặt giũ mình một lần, bảo đảm trên người không còn bất kỳ khí vị thừa thãi nào, lúc này mới nhẹ nhõm nằm xuống giường.

Nàng vừa hỏi thăm người khác, biết vị công công trong điện hôm nay tên là Tào Nguyên Lộc, là người hầu hạ Thái tử từ khi ngài sinh ra.

Ấn tượng của hắn về mình dường như không tệ lắm thì phải?

Vân Quỳ thầm cân nhắc trong lòng, hắn đã có thể vì cô cầu tình trước mặt Thái tử, có thể thấy được người này nói chuyện rất có trọng lượng.

Ngược lại, Ngụy cô cô bị Thái tử mắng cho một trận chẳng khác nào tôn tử, địa vị của hai người có thể thấy rõ.

Nếu vậy, sau này cô sẽ đi theo Tào công công, chỉ cần không phạm sai lầm, Tào công công nhất định có thể bảo toàn tính mạng cho cô trước mặt Thái tử, ngày sau cô hành tẩu ở Đông Cung cũng sẽ càng thêm thuận tiện.

Nghĩ đến đây, lòng cô liền thoải mái hơn nhiều, ông trời khiến cô ở Đông Cung trải qua mấy phen đại nạn mà không chết, chứng tỏ cô nhất định có thần linh phù hộ!

Đương nhiên, tất cả những điều này đều có tiền đề là——

Cô không có vì câu nói "Đổi bộ quần áo sạch sẽ rồi lại đây hầu hạ" của Tào công công mà cố ý ân cần đến Thừa Quang Điện vào buổi tối, cũng không nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh trước mắt.

Một cung nữ mặc áo váy màu vàng nhạt đầy người là máu, nằm trên mặt đất co rút không ngừng, trong tay nắm chặt một con dao găm.

Thái tử hơi cúi người trước mặt nàng ta, dễ như trở bàn tay đoạt lấy con dao găm từ tay nàng, rồi thong thả ung dung rạch một đường vào yết hầu của cung nữ.

Bỏ qua tất cả tiếng thét chói tai, run rẩy, bỏ qua dòng máu ấm áp phun trào từ cổ nàng, mọi động tác đều có vẻ quá mức thành thạo, thậm chí là ưu nhã.

Vân Quỳ lần đầu tiên tận mắt chứng kiến hiện trường Thái tử giết người, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play