Vân Quỳ dù sao cũng là người bà ta đích thân đẩy ra, nhưng dù sao cũng đã dốc lòng dạy dỗ mấy ngày, lại là người của Hoàng hậu, bị Thái tử xử tử thì cũng đáng tiếc, nên thử tiến lên nói giúp vài câu: "Điện hạ, ngài tỉnh rồi ạ? Nha đầu này thật sự là đến để đổi thuốc lau mình cho ngài, nếu có gì sơ suất, nô tỳ sẽ trách phạt nó."

Thái tử vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, ngữ khí không chút gợn sóng: "Xem ra cô rời đi lâu quá rồi, Đông Cung hiện giờ là Ngụy cô cô làm chủ?"

Sắc mặt Ngụy cô cô trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ tuyệt đối không có ý đó!"

Phía sau, đám cung nhân cũng đồng loạt quỳ đầy đất.

Thái tử nhắm mắt lại, hiển nhiên đã hết kiên nhẫn: "Đều cút đi."

Mọi người không dám chậm trễ, vội vã dập đầu cáo lui. Các thái y vì giữ mạng nhỏ, cũng theo nhau rời khỏi hiện trường như chạy trốn.

Người xấu hổ nhất chính là Vân Quỳ, bị Thái tử kiềm chế, tiến thoái lưỡng nan, lo lắng dao phủ trên đầu sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thái tử mím chặt môi mỏng, nhìn nàng hồi lâu mới buông tay.

Vân Quỳ vừa thoát khỏi sự khống chế thì sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Thái tử không vội xử lý, thu hồi ánh mắt, phân phó thị vệ Tần Qua bên cạnh: “Đi tìm Tào Nguyên Lộc đến đây cho cô.”

Tần Qua lập tức lĩnh mệnh đi xuống.

Tào Nguyên Lộc vốn là tổng quản Thừa Quang Điện, từng hầu hạ Tiên Hoàng hậu, sau lại hầu hạ Thái tử nhiều năm. Nhưng trong nghi thức tế lễ trên Càn Nguyên Đài năm nay, lão đã phạm sai lầm nên bị phạt đến Ngự Mã Giám làm việc kéo xe, giữ ngựa.

Thái tử muốn người, Ngự Mã Giám sao dám không cho.

Tào Nguyên Lộc rất nhanh đã được đưa trở về, mừng đến phát khóc, quỳ trước mặt Thái tử: “Lão nô bái kiến điện hạ, điện hạ cuối cùng cũng đã trở lại!”

Thái tử lạnh lùng liếc lão một cái: “Cô không ở đây, ngươi đã làm những gì mà đến nỗi lưu lạc đến Ngự Mã Giám làm chân đạp cho người ta vậy?”

Tào Nguyên Lộc lau nước mắt, biết Thái tử không thích dài dòng, liền chọn những chuyện quan trọng, nói ngắn gọn: “... Năm nay, việc hiến tế do Thần Vương điện hạ phụ trách. Thần Vương nói nô tài từng cùng ngài chủ trì nhiều lần tế lễ, kinh nghiệm phong phú, nên mời nô tài qua đó hỗ trợ. Nô tài cũng không ngờ, dê bò gà chó đã chuẩn bị tốt trong một đêm toàn bộ lăn ra chết, bệ hạ giận tím mặt, Thần Vương điện hạ bèn phạt nô tài đến Ngự Mã Giám...”

Thần Vương là con trai trưởng của Hoàng hậu, đứng thứ hai trong số các hoàng tử. Trước đây, lễ hiến tế đều do Thuần Minh Đế và Thái tử chủ trì. Thái tử vắng mặt, dĩ nhiên là tạo cơ hội rèn luyện cho các hoàng tử khác.

Thái tử hỏi: “Đã điều tra rõ nguyên do chưa?”

Tào Nguyên Lộc bất đắc dĩ nói: “Việc vận chuyển và chăn nuôi súc vật trước sau đều do một tay nô tài xử lý, nô tài không thể trốn tránh trách nhiệm...”

Tần Qua vội kêu lên: “Chắc chắn là Thần Vương thiết kế hãm hại ngươi!”

Thái tử liếc hắn một cái, Tần Qua lập tức chắp tay: “Thuộc hạ sẽ đi điều tra ngay.”

Thái tử lại liếc nhìn Nguyên Lộc: “Còn đứng đó làm gì, mau thay cô đổi thuốc.”

Bên tai lại vang lên một giọng khóc sướt mướt.

“Cứu mạng... Ai tới cứu tiểu hoa hướng dương với...”

Tào Nguyên Lộc theo ánh mắt của Thái tử nhìn sang, lúc này mới phát hiện trong điện còn quỳ một nha đầu nhỏ, khụt khịt mũi, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt lưng tròng.

Lão hầu hạ Thái tử nhiều năm, so với bất kỳ ai đều hiểu rõ vị chủ tử này, biết rằng sự kiên nhẫn của Thái tử có hạn, nếu bất mãn với ai, lập tức xử trí ngay tại chỗ, hoặc đuổi ra khỏi Thừa Quang Điện.

Giờ phút này, sự chán ghét trong mắt điện hạ rõ ràng không hề che giấu, nhưng lại không nói xử trí thế nào, nha đầu này vẫn bình yên ở trong điện, thật đúng là hiếm lạ.

Tào Nguyên Lộc dò hỏi: “Nha đầu này là ai?”

Vân Quỳ cuối cùng cũng nghe được có người nhắc tới mình, vội ngẩng đầu, đôi mắt hạnh ngấn lệ: “Nô tỳ đến hầu hạ Thái tử điện hạ thay thuốc...”

Tào Nguyên Lộc nhìn Vân Quỳ, rồi lại nhìn Thái tử. Lão vừa trở về, không biết chi tiết về cung nữ này, nhưng cũng biết rằng nếu đây là gian tế phái đến, điện hạ hẳn là đã vặn gãy cổ ả rồi mới phải, há có thể để ả ở trong điện khóc sướt mướt như vậy.

Chẳng lẽ ngài ấy nhìn trúng nhan sắc của nàng?

Không thể nào, điện hạ đâu phải là người trầm mê sắc đẹp.

Thái tử lạnh lùng nói: “Nùng trang diễm mạt, mùi hôi xông tận trời.”

Vân Quỳ theo bản năng sờ mặt. Nàng trang điểm chỉ điểm xuyết thêm chút son phấn so với ngày thường, so với những mỹ nhân ở Lãm Nguyệt Các thì còn kém xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play