Thôi, việc quan trọng nhất trước mắt là lừa gạt đám lão thần tiền triều kia đã, để cho bọn họ thấy ả, vị mẫu hậu này đã tận tình tận nghĩa, kết quả ra sao, cũng không phải là ả có thể khống chế.

Chỉ tiếc mấy tên phế vật phái đi trước kia ngay cả thân thể Thái tử cũng không chạm vào được, còn rơi vào kết cục như vậy.

Nghĩ đến đây, Hoàng Hậu liền có chút đau đầu.

Tần ma ma bên cạnh bèn hiến kế: "Theo nô tỳ thấy, cung nữ hầu thuốc lần trước kia gan dạ cơ linh, bộ dáng cũng cực hảo, một phen lăn lộn như vậy mà Thái tử vẫn lưu lại mạng nhỏ, có thể thấy được cũng coi như là có tạo hóa, nói không chừng... có thể vì nương nương sở dụng."

Nghe nhắc nhở này, Hoàng Hậu nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn kia, trong lòng vừa động.

"Đi, đem người mang đến cho bổn cung."

...

Vân Quỳ là một người rất hiểu rõ bản thân, trực giác mách bảo Hoàng Hậu nương nương cố ý gọi một con kiến nhỏ bé như cô đến, tuyệt đối không đơn giản.

Dù cô có công hầu thuốc, lúc trước cũng đã được thưởng rồi, lần này, chỉ sợ vẫn là có liên quan đến Thái tử.

Quả nhiên.

Hoàng Hậu ngồi trên giường nệm tơ vàng thêu mẫu đơn, thấy cô đến thì buông chén trà trong tay xuống, tươi cười hòa nhã: "Lần trước ở Thừa Quang Điện, nếu không phải ngươi hầu thuốc có công, Thái tử cũng không thể nhanh chóng tỉnh lại như vậy."

Vân Quỳ nghe đến hai chữ "Thái tử", thái dương nổi gân xanh, chỉ có thể cố nén đáp: "Nô tỳ chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc tới."

Hoàng Hậu rũ mắt nhìn cô, trong lòng cười nhạt. Nữ tử như vậy, nàng thấy đã nhiều, kẻ thì muốn trèo cao, người lại yêu tiền như mạng, hạng người này dễ bề đắn đo.

"Đứng lên đi."

Vân Quỳ vâng lời đứng dậy, "Tạ Hoàng Hậu nương nương."

Hoàng Hậu trên dưới đánh giá cô một lượt, vừa lòng cười nói: "Quả nhiên là mỹ nhân phôi. Bổn cung thấy ngươi là người can đảm cẩn trọng, ở thiện phòng làm việc thật sự uổng phí. Hiện tại Thái tử đang bệnh, cung nhân phía dưới lại vô dụng, đến thuốc cũng không chịu uống, nên bổn cung nghĩ tới ngươi."

Trong lòng Vân Quỳ lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ Hoàng Hậu muốn cô đến Thừa Quang Điện, chuyên hầu hạ Thái tử uống thuốc?

Hoàng Hậu nói rõ mục đích: "Bổn cung cố ý đề bạt ngươi làm thị tẩm cung nữ, sau này hầu hạ Thái tử, ý ngươi thế nào?"

"Hầu… thị tẩm?" Vân Quỳ kinh hãi, tưởng như mình nghe lầm.

Hoàng Hậu khẽ cười một tiếng: "Sao, ngươi không muốn?"

Vân Quỳ toát mồ hôi lạnh cả sống lưng, nói năng cũng lắp bắp: "Nô tỳ vô năng, chỉ biết ở thiện phòng làm việc vặt, không… không biết thị tẩm."

Cô mong có một nơi nương tựa, nhưng đạo lý gần vua như gần cọp vẫn hiểu rõ, huống chi đối phương là Thái tử giết người như ngóe, đây chẳng phải là đi chịu chết sao?

Hoàng Hậu nói: "Với tư sắc của ngươi, hầu thuốc cũng là phí hoài, còn chuyện phòng the, bổn cung sẽ phái người dạy dỗ ngươi, làm người bên gối Thái tử, ngày sau tiền đồ vô lượng."

Hoàng Hậu tuy tươi cười hiền lành, nhưng Vân Quỳ lại nghe ra mùi vị chân thật đáng tin.

Cô còn muốn giãy giụa một chút: "Chỉ sợ Thái tử điện hạ chê nô tỳ vụng về, không thích nô tỳ…"

Thấy cô ra sức từ chối, Hoàng Hậu có chút không vui. Tần ma ma thấy chủ tử thay đổi sắc mặt, liền quát trước: "Kia là Đông Cung, nơi người người cầu còn không được, nương nương có lòng cất nhắc ngươi, đây là phúc phận tám đời nhà ngươi tu được, còn không mau tạ ơn!"

Tần ma ma thầm nghĩ, ngày đó hầu hạ thuốc, nha đầu này hận không thể dùng hết thủ đoạn, giờ lại giả vờ ngượng ngùng, muốn cự còn nghênh.

Vân Quỳ chống đỡ không được, chỉ phải quỳ xuống tạ ơn.

Trước mặt là Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, không phải quản sự ma ma thường ngày có thể thương lượng, Hoàng Hậu đã nhắm tới cô, việc này hết đường cứu vãn.

Chuyện lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng xảy ra theo cách đáng sợ nhất.

Tưởng tượng đến Thái tử điện hạ hung ác thị huyết, nghĩ đến những thi thể bị kéo ra từ Thừa Quang Điện, sống lưng cô lạnh toát mồ hôi.

Thái tử điện hạ nằm mơ cũng muốn bóp chết cô, cô mà vào Thừa Quang Điện, e rằng chưa đến nửa ngày, đã phải khiêng vào, vác ra.

Nhưng chuyện nhìn trộm cảnh trong mơ thuộc về quái lực loạn thần, không thể nói cho người ngoài, người khác chỉ biết cô vì mạng sống mà hồ ngôn loạn ngữ, thậm chí có thể đánh cô thành yêu quái.

Mơ màng hồ đồ trở lại thiện phòng, quản sự ma ma đã được phân phó, bảo cô từ nay không cần ở nhà dưới giường chung nữa, cô có chỗ ở mới.

Vân Quỳ thầm nghĩ: "… Cũng không cần vội chuyển nhà như vậy."

Có lẽ đầu cô còn chưa kịp dọn đến chỗ ở mới, đã phải chuyển nhà rồi.

Đan quế nắm tay cô, rưng rưng nói: "Ngươi yên tâm, ngày sau ta sẽ đốt cho ngươi nhiều tiền giấy, sẽ không để ngươi dưới suối vàng chịu khổ."

Vân Quỳ càng muốn khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play