"Vướng vài việc nên về trễ, đã khiến hai đứa lo lắng, sau này sẽ không như thế nữa", Mộc Ly đi đến cạnh giếng rửa sạch tay: "Hai đứa còn chưa ăn cơm tối à?"
Bụng Mộc Linh và Mộc Chính đồng loạt kêu vang, hai đứa nhóc xấu hổ liếc nhìn nhau rồi bật cười.
Mộc Ly đi lên trước, mỗi tay nắm một đứa, dẫn vào phòng bếp: "Hai đứa ngốc, đói bụng thì cứ ăn trước, không cần chờ chị".
"Chị chưa về, bọn em rất lo lắng".
Mộc Ly lấy từ trong túi ra một gói giấy dầu, đưa cho hai đứa nhóc: "Chị có mua bánh bao cho hai đứa nè, ăn trước đi".
Lúc về, cô có đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh nên đã ghé vào mua mấy cái bánh bao, cho vào không gian.
Mộc Linh và Mộc Chính vui vẻ nhận lấy, bắt đầu cắn từng ngụm: "Ăn ngon thật".
"Chị, sao chị không ăn?"
"Chị ăn rồi", Mộc Ly đi đến cạnh bàn, cầm bình nước ấm lên rót cho mỗi đứa nhóc một chén nước, đồng thời, cô cũng lặng lẽ nhỏ một giọt linh tuyền thủy vào trong.
"Uống miếng nước đi, coi chừng mắc nghẹn!", Mộc Ly đưa hai chén nước đến trước mặt bọn nhỏ.
"Dạ", Mộc Linh cầm chén sứ lên hớp một ngụm: "Ơ, sao nước này lại ngọt vậy?"
Cô bé mở to mắt, lại hớp thêm một ngụm, cẩn thận cảm nhận: "Ngọt thật đấy!"
"Sao có thể ngọt được chứ?", Mộc Chính không tin, cũng uống một ngụm nước: "Đúng là ngọt thật!"
Mộc Ly mỉm cười không đáp, cô đi lấy nồi hâm nóng thức ăn, rồi mang lên đặt trên bàn: "Ăn cơm thôi".
Với sức ăn của hai đứa nhóc này thì một cái bánh bao là không đủ đâu.
"Vâng ạ".
Người một nhà vui vẻ, hòa thuận ngồi cùng nhau, ăn cơm, trò chuyện, vô cùng hạnh phúc.
Bên kia, nhà họ Cố lại là cảnh tượng hoàn toàn khác biệt, bầu không khí căng thẳng, tràn đầy lo lắng.
Hai ngày nay, bệnh tình của ông Cố ngày càng nghiêm trọng, đã mời không ít bác sĩ nhưng tất cả đều bó tay hết cách.
"Con đã gọi cho ông Triệu, chắc chắn ông ấy có thể chữa khỏi bệnh của bố", Cố Ngọc Phong rít một hơi thuốc, mắt anh ta thâm quầng, hai ngày nay, không có đêm nào anh ta an giấc, vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của bố.
"Khi nào thì ông Triệu có thể đến được?", Cố Ngọc Ngôn cũng từng nghe nói đến danh tiếng của ông Triệu, trong giới y học, ông ấy được xưng là "Y Tiên", chỉ cần ông ấy chịu ra tay thì không có căn bệnh nào không thể trị hết.
"Giang Hạ nói phải ngày kia mới đến được", Cố Ngọc Phong cũng không xác định, với thân phận của anh ta, không cách nào mời được ông Triệu, tất cả là nhờ Giang Hạ giúp đỡ. Ông nội của Giang Hạ trước kia từng là ngự y trong cung, được xem như đồng liêu với bố của ông Triệu, cũng vì vậy, ông Triệu mới đồng ý đến xem bệnh giúp bố anh ta.
Bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, Cố Ngọc Đình lảo đảo đi vào, cả người nồng nặc mùi rượu: "Giang Hạ muốn ly hôn với em... Đều tại con hồ ly tinh kia làm hại... Em muốn cô ta chết không yên..."
Cố Ngọc Phong và Cố Ngọc Ngôn đều nhíu mày nhìn Cố Ngọc Đình.
Cố Ngọc Đình vừa khóc vừa chạy đến trước mặt hai người: "Anh hai... anh ba... Có người bắt nạt em... Cô ta muốn cướp Giang Hạ... Giang Hạ muốn ly hôn với em... Hu hu hu..."
"Em có thể tỉnh táo lên được không? Quan tâm đến bố nhiều một chút được không hả?", Cố Ngọc Phong đứng bật dậy, đỡ Cố Ngọc Đình ngồi xuống sofa.
Cố Ngọc Đình chớp chớp đôi mắt lờ đờ vì say: "Giang Hạ muốn ly hôn với em... Anh cả, anh khuyên anh ấy giúp em có được không... Em không muốn ly hôn... Em yêu anh ấy..."
Cố Ngọc Phong siết chặt nắm tay, trong mắt lộ vẻ thất vọng: "Cố Ngọc Đình, em nhất định phải tra tấn bản thân như vậy à? Không có cậu ta thì em sẽ chết à?"
Nếu cô không phải em của anh, có lẽ anh đã đánh cho cô một trận để sáng mắt ra.