Mộc Ly ngước mắt nhìn theo hướng rắn lục nhỏ chỉ thì thấy một pho tượng Phượng Hoàng rất sống động, từ miệng pho tượng có suối nước nóng róc rách chảy ra, thấy vậy, trong mắt cô lộ vẻ vui thích.
"Chủ nhân!"
"Hửm?", Mộc Ly nhìn về phía rắn lục nhỏ.
"Chị nhìn bên trong kìa", rắn lục nhỏ chỉ về một phía.
Mộc Ly nhìn theo hướng mà rắn lục nhỏ chỉ thì thấy ở đó có một quầng sáng vàng, giữa quầng sáng chói lóa là một quyển sách.
Cô nhanh chân đi đến cạnh quầng sáng, duỗi tay ra, quyển sách kia liền rơi vào tay cô, trên bìa sách có ba chữ màu vàng, kiểu chữ lộ ra khí thế hào hùng mà thần bí: "Linh Lung Quyết".
Vừa mở sách ra thì một luồng sáng vàng bắn thẳng vào mi tâm Mộc Ly, cô lập tức có cảm giác trời đất quay cuồng, vô số con chữ li ti màu vàng xoay tròn trong đầu cô.
Mãi một lúc lâu sau, Mộc Ly mới cảm thấy đỡ hơn một chút, trong mắt cô lóe lên tia kinh ngạc cùng mừng rỡ, xen lẫn kích động, không ngờ Linh Lung Quyết lại là một quyển bí tịch tu tiên.
Cô nhắm mắt lại, dựa theo hướng dẫn trong Linh Lung Quyết để tiến vào trạng thái tu luyện.
Chẳng mấy chốc, Mộc Ly cảm nhận có từng sợi linh khí chui vào thân thể mình, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái, loại cảm giác này trước nay chưa từng có.
Thời gian dần trôi qua, Mộc Ly cảm thấy có một luồng sức mạnh to lớn lưu chuyển khắp cơ thể, khiến tinh thần cô vô cùng sảng khoái, cô mừng rỡ mở mắt.
"Chủ nhân! Chúc mừng chị!", rắn lục nhỏ trườn đến bên cạnh Mộc Ly, kích động nhìn cô, trong đôi mắt xanh biếc của nó lóe lên tia phấn khích. Thật không hỗ là chủ nhân mà nó đã tuyển chọn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bước chân vào Luyện Khí tầng một. Nếu để mấy lão già của Tu Chân Giới biết được, chắc chắn bọn họ sẽ tranh nhau nhận chủ nhân làm đồ đệ.
Mộc Ly duỗi tay ra, cảm nhận có một luồng khí ngưng tụ trong lòng bàn tay mình: "Đây chính là linh lực sao?"
"Đúng vậy chủ nhân! Sau này, linh lực của chị sẽ dần mạnh lên theo tốc độ tu luyện của chị, dù trước mặt có là một ngọn núi lớn thì cô cũng có thể dễ dàng nghiền nát.
"Ừm", Mộc Ly thu hồi linh lực, đôi mắt đen láy của cô lúc này hệt như bầu trời đêm đầy sao sáng, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
"Ta vào đây bao lâu rồi?"
"Độ khoảng ba giờ rồi"
"Cái gì?", Mộc Ly vội lách mình rời khỏi không gian, quả nhiên, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại một vài tia nắng chiều le lói, cô cưỡi xe đạp nhanh chóng chạy về nhà.
Mộc Linh và Mộc Chính đã làm xong bữa tối nhưng mãi vẫn chưa thấy Mộc Ly về, hai đứa nhóc có hơi lo lắng.
"Sao chị vẫn chưa về nhỉ?", Mộc Linh tỏ vẻ lo âu, mỗi ngày chị đều về rất đúng giờ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Càng nghĩ Mộc Linh càng cảm thấy bất an, cô bé liền chạy ra ngoài: "Em đến cổng thôn đợi chị".
"Để anh đi, em ở nhà đợi bọn anh đi", Mộc Chính kéo Mộc Linh lại, trời đã tối, cậu không an tâm để một cô bé như Mộc Linh đứng đợi ở cổng thôn.
"Vậy thì e đi cùng anh, em ở nhà một mình rất lo, có được không? Anh... !", Mộc Linh nũng nịu lay tay Mộc Chính.
Mộc Chính bất đắc dĩ cười: "Đi thôi".
Hiếm khi em gái mới làm nũng với cậu, quả thật cậu chống đỡ không nổi.
Mộc Ly đẩy cửa sân ra, dắt xe đạp vào sân: "Chị về rồi đây!"
"Chị!", Mộc Linh và Mộc Chính nghe thấy giọng Mộc Ly thì vội vã từ trong nhà chạy ra.
"Bọn em định ra cổng thôn chờ chị đấy, sao hôm nay chị lại về trễ như vậy?", nhìn thấy Mộc Ly về, tâm trạng của hai đứa nhóc cũng nhanh chóng buông lỏng. Thấy chị về, bọn chúng cũng an tâm hơn rồi.