Cố Ngọc Đình khóc rống lên, nhào vào lồng ngực Cố Ngọc Phong, cọ cọ nước mắt, nước mũi lên người anh ta: "Anh cả... Em không thể mất anh ấy... Không có anh ấy, em biết phải làm sao bây giờ... Em sẽ chết mất..."

Trong mắt Cố Ngọc Phong vụt qua một tia chán ghét, anh ta cố đè nén lửa giận trong lòng, đẩy Cố Ngọc Đình ra: "Dì Vương, đưa cô ba về phòng".

Nhìn cô như vậy, anh cảm thấy rất tức giận, sao mình lại có một cô em gái vô năng vậy chứ? Vì một người đàn ông mà đòi chết đòi sống, trong khi bố còn nằm trong bệnh viện, sống chết chưa rõ, vậy mà con bé lại chẳng chút quan tâm.

Anh ta cởi áo khoác ra, ném lên sofa, rồi kẹp lấy điếu thuốc còn chưa tắt được gác trên gạt tàn, đưa lên miệng rít mạnh một hơi.

"Anh cả... Anh hai... Giúp em đối phó con hồ ly kia đi... Em muốn khiến cô ta sống không bằng chết... Phải khóc lóc quỳ trên mặt đất cầu xin em ha ha ha...", Cố Ngọc Đình được dì Vương đỡ, lảo đảo đi về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Anh cả, đừng nổi giận với con bé làm gì, nó uống say rồi", Cố Ngọc Ngôn vỗ vai an ủi Cố Ngọc Phong. Nhìn thấy Cố Ngọc Đình như vậy, anh ta cũng nổi giận, nhưng ai bảo cô là em gái anh ta làm gì, đành thôi.

Cố Ngọc Phong dụi tắt điếu thuốc, đứng lên: "Anh đi thăm bố".

Giờ phút này, anh ta không rảnh để tâm đến những việc khác, trong lòng anh ta chỉ cầu mong sức khỏe của bố có thể tốt hơn.

"Anh cả, em muốn gặp cô gái kia một lần, anh có thể nói cho em biết địa chỉ được không?", Cố Ngọc Ngôn rất tò mò, rốt cuộc đó là một cô gái như thế nào mà có thể khiến Giang Hạ đưa ra quyết định ly hôn cùng Đình Đình.

"Em định làm gì?", Cố Ngọc Phong híp mắt nhìn em trai.

"Em chỉ muốn gặp cô ta, không phải Giang Hạ nói y thuật của cô ta rất tốt sao? Em muốn xem thử có đúng như vậy không?", Cố Ngọc Ngôn nhếch miệng, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Chỉ là một con nhóc ở nông thôn mà cũng dám bắt nạt em gái anh, anh thật sự muốn xem xem cô ta có bản lĩnh thế nào.

"Đừng làm ẩu!", Cố Ngọc Phong quát lớn. Anh từng gặp Mộc Ly một lần, cảm giác mà cô ta mang đến cho anh không giống một cô gái nông thôn, anh không nhìn thấu được cô ta. Hơn nữa, một cô gái nhà quê chỉ vừa tròn 18 tuổi lại có y thuật cao như vậy, nếu nói không có điều kỳ quái thì anh thật sự không tin.

Cố Ngọc Ngôn thờ ờ nhún vai: "Không phải chỉ là một cô nhóc nhà quê thôi à".

"Tốt nhất em đừng trêu vào cô ta, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả", Cố Ngọc Phong trừng mắt cảnh cáo Cố Ngọc Ngôn, rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Cố Ngọc Ngôn nhếch mép khinh thường: "Em đã nói là chỉ muốn gặp cô ta một lần thôi mà!"

*

Đợi Mộc Linh chìm vào giấc ngủ, Mộc Ly mới tiến vào không gian, nhắm mắt lại và bắt đầu tu luyện. Nếu Mộc Linh tỉnh, rắn lục nhỏ sẽ nhắc nhở cô.

Từng sợi linh khí tiến vào cơ thể, Mộc Ly cảm giác toàn thân ấm áp, dường như đang đặt nhìn trong suối nước nóng vậy.

"Chủ nhân! Trời sắp sáng rồi!", giọng rắn lục nhỏ vang lên bên tai Mộc Ly.

Cô rời khỏi trạng thái tu luyện, lách mình ra khỏi không gian, thấy Mộc Linh còn chưa tỉnh, cô nhẹ nhàng rời giường và đi vào bếp. Giờ cô không cần làm việc, nhưng mỗi ngày Tiểu Linh và Tiểu Chính đều phải đi làm.

Mộc Ly cho gạo vào nồi, vo sạch, lại gọt thêm hai củ khoai lang bỏ vào, tiếp đo nhỏ vào hai giọt linh tuyền thủy.

Làm xong những việc này, cô lấy ra bánh bao ngày hôm qua mua, rồi lại đổ bột mì trong túi ra tô, định nhào bột làm thêm mấy cái bánh, đợi lát nữa gói bánh và bánh bao cho hai đứa nhóc đem theo, khi đói có cái mà ăn.

"Thơm quá! Chị, chị đang làm món gì ngon thế?", Mộc Chính bước vào bến, cậu cảm thấy hôm nay tinh thần vô cùng sảng khoái, dù ngay bây giờ có ra ruộng cuốc đất cũng không vấn đề gì.

"Làm bánh nướng áp chảo cho hai đứa", Mộc Ly thêm củi vào lò, rồi đứng dậy, lật bánh trong chảo, đợi mặt còn lại được nướng vàng ươm, cô mới gắp ra bỏ vào bát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play