Hai bố con dừng bước, kích động quay đầu, trong mắt có mừng rỡ, bất ngờ và không dám tin.
"Thật ư? Cô bằng lòng chữa cho bố tôi thật à?", người đàn ông kích động nhìn Mộc Ly.
Mộc Ly gật đầu: "Cho tôi địa chỉ, ngày mai tôi sẽ đến tìm hai người".
Ánh sáng trong mắt người đàn ông vụt tắt: "Cô định lừa chúng tôi à?"
Vừa nãy bọn họ còn định ăn vạ cô, sao cô có thể đồng ý chữa bệnh cho bố anh ta được. Được rồi, tất cả đều là mệnh.
"Bố, chúng ta đi thôi", người đàn ông đỡ ông lão đi sâu vào ngõ hẻm.
"Ngày mai, đúng 9 giờ sáng, chờ tôi ở đây, đừng đến trễ", Mộc Ly hướng bóng lưng người đàn ông hô vang.
Bước chân anh ta thoáng khựng lại, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mộc Ly thu hồi ánh mắt, cưỡi xe đạp rời đi. Muốn chữa khỏi bệnh của ông lão kia cần ít nhất hai tiếng, về nhà trễ sẽ khiến Tiểu Linh và Tiểu Chính lo lắng.
Người đàn ông trung niên đỡ ông lão đi vào một căn nhà cấp bốn cũ nát, sau khi đỡ ông ngồi xuống, anh ta mới đi vào bếp rót cho ông một ly nước.
"A Dũng, ngày mai chúng ta có đến gặp cô ấy không?", ông lão nhận ly nước, uống một ngụm.
Tưởng Dũng khẽ nhíu mày, trong lòng anh vô cùng rối rắm: "Mai đến xem thử".
Hiện tại bọn họ không có tiền đi bệnh viện, có lẽ cô gái kia chính là hi vọng cuối cùng của họ, nhưng cô ấy sẽ chữa bệnh cho bố anh thật ư? Cô ấy có thể chữa khỏi không?
Ông lão đứng dậy đi vào phòng, lôi ra một cái bình gốm từ trong hốc tường phía sau giường: "A Dũng, hay là con đem thứ này ra chợ đen bán đi?"
Ông lão lấy ra một cái vòng phỉ thúy từ trong bình gốm, đưa cho Tưởng Dũng.
"Thời đại bây giờ sẽ chẳng có ai dám mua vòng ngọc đâu, bố cứ giữ đó đi, đợi ngày mai rồi tính", Tưởng Dũng biết rõ lai lịch chiếc vòng này, vốn dĩ nhà anh ta cũng là một đại gia tộc, chỉ vì một ít nguyên nhân mà bố con họ phải chạy nạn đến nơi này.
"Được!", ông lão lại lần nữa thả vòng ngọc vào bình gốm, trả về vị trí cũ.
Mặt trời ngả về tây, Mộc Ly cưỡi xe đạp đi ngang qua cây hòe già trong thôn, ở đó có mấy thôn dân đang túm tụm tám chuyện.
"Mọi người biết tin gì chưa? Thanh niên trí thức Lý đã bị bắt rồi, vừa nãy có người đến tìm trưởng thôn xác minh đấy".
"Thật à? Tìm thấy ở đâu vậy?"
"Nghe nói là trong núi, sau khi bỏ trốn, cô ta đã gia nhập đám buôn người, còn cùng bọn chúng bắt không ít thiếu nữ và mấy cô vợ trẻ, định đem bọn họ bán đi".
"Đúng là quá độc ác, táng tận lương tâm, loại người này nên đem ra bắn chết cho rồi".
"Thì đấy, vốn tưởng cô ta là người tốt, nào ngờ bụng dạ lại xấu như vậy".
"Tiểu Ly về rồi à?", có người nhìn thấy Mộc Ly thì lớn tiếng chào hỏi cô.
Mộc Ly dừng xe, mỉm cười gật đầu với mọi người.
"Tiểu Ly, cái cô thanh niên trí thức Lý kia bị bắt rồi đấy, con có biết chưa? Nghe nói là một cô nhóc đen gầy phát hiện, cô ấy còn cứu những... cô gái bị trói kia, đúng là dũng cảm mà, không biết con gái nhà ai mà dũng cảm như vậy".
"Đúng rồi, nếu thôn chúng ta cũng có một cô gái dũng cảm như vậy thì tốt biết mấy".
Mộc Ly sờ mũi: "Mọi người trò chuyện đi, con về trước nấu cơm".
"Con bé Ly này đúng là có tiền đồ mà".
"Tuổi con bé cũng nên làm mai rồi đấy, vừa khéo tôi có một đứa cháu trai làm việc ở xưởng dệt trên thị trấn, để hôm nào tạo điều kiện cho hai đứa gặp mặt".
Dùng bữa tối xong, Mộc Ly lấy sách ra, bắt đầu dạy Mộc Chính và Mộc Linh học. Hai đứa nhóc này rất thông minh, cô chỉ cần dạy một lần là đã nhớ hết.