Sau khi giao bài tập cho hai nhóc, Mộc Ly mới lấy ra sách của mình, tiếp tục ôn tập. Tri thức cấp 3 ở thời đại này đơn giản hơn kiếp trước của cô rất nhiều, trên cơ bản thì cô đã ôn gần như đầy đủ, tuy nhiên cô cũng không quá buông lỏng, bởi mục tiêu của cô là thủ đô, chỉ có đến thủ đô, cô mới có thể gặp lại anh ấy.
Đêm tĩnh lặng, dưới ánh nến chỉ có âm thanh lật sách cùng âm thanh viết chữ "sột soạt", yên tĩnh mà ấm áp.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, Mộc Ly dậy từ sớm để nấu cơm, đợi Mộc Linh và Mộc Chính ăn xong, bắt đầu làm việc thì cô cưỡi xe đạp đi lên thị trấn.
Đến nơi đã hẹn với hai bố con ngày hôm qua, Mộc Ly dừng xe, cô nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bóng dáng hai người họ đâu.
Giờ là chín giờ kém năm, cô sẽ đợi ở đây đến 9 giờ, nếu hai bố con kia vẫn không xuất hiện thì cô sẽ rời đi.
"Mộc Ly", Giang Hạ tưởng rằng mình hoa mắt, khi đến gần, thấy đúng là Mộc Ly, anh ta vội bước nhanh đến.
"Chủ nhiệm Giang", Mộc Ly thờ ơ đáp lại. Sau chuyện lần trước, cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Giang Hạ nữa.
"Thật sự xin lỗi cô chuyện hôm đó", Giang Hạ vẫn luôn băn khoăn chuyện này, bởi vì anh ta mà thanh danh của một thiếu nữ như Mộc Ly lại bị bôi nhọ.
"Đã qua rồi", Mộc Ly tỏ vẻ không quan tâm.
Giang Hạ do dự một lúc rồi nói: "Mộc Ly, cô có thể giúp tôi một việc không?"
Tuy ngày đó Mộc Ly đã từ chối, thế nhưng anh ta vẫn muốn thử lại lần nữa. Mấy ngày nay Cố Ngọc Phong đã vận dụng tất cả các mối quan hệ, cũng mời đến không ít bác sĩ, nhưng bọn họ đều bó tay hết cách.
"Chủ nhiệm Giang, ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng", Mộc Ly biết Giang Hạ muốn nói đến việc gì.
"Giang Hạ, quả nhiên anh còn liên hệ với cô ta, cái con hồ ly tinh này, sao mày cứ quấn lấy anh ấy thế hả?", Cố Ngọc Đình lao nhanh đến, chỉ vào hai người, lớn tiếng mắng. Hai ngày qua, nhờ em gái khuyên nhủ, cô ta đã hiểu rõ mọi việc, quyết định sẽ cùng Giang Hạ làm lành, cho nên hôm nay, cô ta dậy từ sớm để nấu cháo, định đem đến tiệm thuốc cho Giang Hạ, không ngờ còn chưa đến nơi thì đã bắt gặp anh ta và Mộc Ly đứng cùng nhau, thử hỏi sao cô ta có thể nhịn cơn tức này cho được?
Mộc Ly nhìn Cố Ngọc Đình bằng ánh mắt sắc bén: "Miệng sạch sẽ một chút, bằng không tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không mở miệng được".
"Cố Ngọc Đình, cô đừng có làm loạn nữa được không, tôi đi tìm cô ấy là để nhờ cô ấy chữa bệnh cho bố của cô đấy!", Giang Hạ phẫn nộ trừng mắt với Cố Ngọc Đình.
"Cô ta à? Giúp bố tôi chữa bệnh? Anh dọa ai đó?", Cố Ngọc Đình hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Giang Hạ hít sâu một hơi, cố đè lửa giận trong lòng xuống, áy náy nhìn Mộc Ly: "Thành thật xin lỗi! Đã gây phiền toái cho cô".
Mộc Ly lạnh lùng thu hồi ánh mắt, cưỡi xe đạp chuẩn bị rời đi. Đúng là xui xẻo, hết lần này đến lần khác gặp bà điên Cố Ngọc Đình này.
"Cô ơi! Chờ một chút!", một âm thanh lo lắng vang lên sau lưng.
Mộc Ly nghe ra đó là giọng của người đàn ông hôm qua, cô dừng bước.
Tưởng Dũng thở hồng hộc chạy đến trước mặt Mộc Ly: "Ngại quá, tôi đến trễ, vừa nãy thân thể bố tôi không thoải mái nên đã chậm trễ một chút".
"Không sao đâu, anh dẫn tôi qua xem thử".
"Được", Tưởng Dũng vội đi trước dẫn đường.
Mộc Ly xuống xe đạp, rồi đẩy xe đuổi theo Tưởng Dũng.
Giang Hạ thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn Cố Ngọc Đình, trong mắt anh ta chỉ có thờ ơ cùng xa cách, không còn một chút tình nghĩa nào: "Cố Ngọc Đình, chúng ta ly hôn đi".
"Tôi không ly hôn, có chết cũng không ly hôn", Cố Ngọc Đình nắm chặt tay áo Giang Hạ.
Giang Hạ hất tay Cố Ngọc Đình ra: "Tôi không cần một người vợ không tin tưởng mình".