"Cô gái ơi, cô đụng người ta còn không biết chạy đến đỡ một cái à? Bố mẹ cô dạy cô thế nào hả?"
"Có xe đạp thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu!"
"Nếu bố mẹ cô mà biết cô cưỡi xe đạp đụng người ta, chắc chắn sẽ hối hận vì đã mua xe cho cô đấy, cô mà là con tôi, tôi nhất định sẽ đánh chết cô".
"Trông cô ta không giống người có tiền mua xe đạp đâu, chắc là mượn của người khác đấy!"
"Ông lão kia hình như bị thương không nhẹ, coi bộ phải bồi thường không ít".
"Đáng đời! Ai bảo đi xe đạp mà không nhìn đường".
Mộc Ly thong thả dựng chống xe, rồi đi đến trước mặt hai bố con kia: "Ông nói tôi đụng ông?"
"Ôi chao!!!! Eo của tôi đau quá..."
"Đương nhiên là cô đụng bố tôi rồi, nếu không thì sao bố tôi lại nằm đây?", đối mặt với ánh mắt của Mộc Ly, người đàn ông trung niên có hơi chột dạ, vội dời tầm mắt đi.
Mộc Ly cười lạnh, cô ngồi xổm xuống, nắm chặt tay ông lão.
"Cô định làm gì...", ông lão muốn giật tay khỏi tay Mộc Ly nhưng lại phát hiện mình không thể phát lực.
"Cô nắm lấy bố tôi làm gì?", người đàn ông trung niên chồm tới định đẩy Mộc Ly ra.
Khuỷu tay Mộc Ly hơi dùng lực, khẽ đụng vào cổ tay người đàn ông trung niên, anh ta bỗng có cảm giác tay mình tê rần, hệt như có vô số con kiến đang bò vậy.
"Không phải anh nói tôi đụng ông ấy à? Vừa khéo, tôi biết một chút y thuật, có thể giúp ông ấy kiểm tra xem vết thương có nặng không, đồng thời, tôi cũng có thể xác định được mình cần bồi thường bao nhiêu tiền, lỡ như tôi chịu thiệt thì phải làm sao?", ngón tay Mộc Ly đặt vào cổ tay ông lão.
"Cô ta đang làm gì?"
"Cô ta thật sự là bác sĩ à?"
"Cô nhóc, đừng có sợ quá rồi nói lung tung đấy!", quần chúng vây xem tỏ vẻ kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mộc Ly.
Cô thu tay lại, lắc đầu thở dài: "Eo thì không có việc gì, có điều, tình hình của ông ấy không quá tốt".
"Cô có ý gì?", người đàn ông trung niên biết dạo gần đây sức khỏe của bố anh ta có vấn đề, nhưng anh ta lại không có tiền đưa bố đến bệnh viện chữa bệnh. Vừa nãy, thấy Mộc Ly đẩy một chiếc xe đạp từ trong Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị đi ra, anh ta liền nghĩ ra cách này.
"Có phải gần đây ông ấy thường ho ra máu và hay té xỉu, đúng không?", Mộc Ly hỏi.
"Sao cô biết?", người đàn ông trung niên tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Mộc Ly.
"Tôi đã nói tôi biết y thuật", Mộc Ly đứng dậy, phủi phủi bụi trên áo.
"Cô cứu bố tôi với, vừa nãy tôi hồ đồ, là tôi cố ý để bố lao ra, tôi chỉ định lừa một ít tiền để đưa ông ấy đi chữa bệnh mà thôi", người đàn ông nhìn Mộc Ly bằng ánh mắt cầu khẩn. Mẹ anh ta mất sớm, một tay bố nuôi anh ta lớn lên, vì thế, anh ta không muốn nhìn bố mình bệnh chết.
"Cô à, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà!", ông lão áy náy nói xin lỗi, mắt ông cũng đỏ lên.
Người xung quanh hết sức bất ngờ.
"Sao các người lại lừa bịp một cô gái như vậy, đúng là không biết xấu hổ".
"Cô gái à, đừng cứu ông ta, ông ta xấu như vậy, chết còn chưa hết tội".
"Nhìn bọn họ diễn cứ như thật, tôi còn tưởng cô gái kia đã đụng vào ông ta đấy".
"Không ngờ cô gái này nhìn không có gì nổi bật, vậy mà lại am hiểu y thuật, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được".
Người đàn ông trung niên và ông lão nghe mọi người bàn tán thì cảm thấy hết sức hổ thẹn, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện như vậy, bởi vì hết cách nên mới phải đi đến bước đường này.
Người đàn ông không tiếp tục cầu xin Mộc Ly, anh ta đỡ bố mình dậy, cúi đầu, hai bố con tập tễnh đi vào ngõ nhỏ, bóng lưng họ tràn đầy cô đơn và tuyệt vọng.
"Tôi sẽ chữa cho ông ấy".