"Dì đưa tôi 50 tệ", theo giá thị trường thì hẳn là 50 tệ.
Trương Thục Phân có hơi sững sờ, bà lấy ra mười tờ Đại Đoàn Kết (1) đưa cho Mộc Ly. Tiền thuốc Mộc Ly đưa ra ít hơn nhiều so với dự tính của bà, ông Lý nhà bà bị bệnh bao tử đã hơn 10 năm rồi, đã đến bệnh viện khám không biết bao nhiêu lần, mỗi khi đến bệnh viện ít nhất cũng mất bảy, tám tệ. Mộc Ly chỉ một lần đã giúp ông Lý trị tận gốc, sao có thể chỉ lấy 50 tệ tiền thuốc được.
(1) Tờ tiền trị giá 10 tệ.
Mộc Ly rút năm tờ Đại Đoàn Kết, số còn lại trả cho Trương Thục Phân: "Nhiêu đây là đủ rồi".
Cô đã nói 50 thì sẽ lấy đúng 50.
"Tiểu thần y! Cháu nhất định phải nhận lấy số tiền này, nếu không thì vợ chồng tôi sẽ luôn cảm thấy áy náy", Trương Thục Phân lại dúi tiền vào tay Mộc Ly.
Mộc Ly đẩy trở về: "Đã không còn sớm nữa, cháu về đây".
Dứt lời, cô liền nhấc chân đi ra ngoài. Vừa nãy, giá trị công đức của cô đã đạt đến 90, giờ chỉ cần cứu trị cho một bệnh nhân nữa là cô có thể mở ra Cửu Chuyển Linh Lung Tháp rồi.
"Tiểu thần y! Tiểu thần y!", Trương Thục Phân đuổi theo, nhưng bóng dáng Mộc Ly đã biến mất ở cuối hành lang, bà bất đắc dĩ thở dài một hơi, đành quay vào nhà. Bà nhất định sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.
Mộc Ly rảo bước trên được, lúc đi ngang qua Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, cô chợt có ý định mua một chiếc xe đạp, mỗi lần đến thị trấn đều mất hơn một giờ đi bộ, quả thật rất lãng phí thời gian.
Trong Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị có đủ loại hàng hóa, muôn màu muôn sắc, dù đã chập tối nhưng khách hàng ra vào không dứt, nhân viên bán hàng tất bật ngược xuôi, giúp khách hàng xách đồ đạc.
Mộc Ly đi đến khu vực bán xe đạp, ở đây có một chiếc Nhị bát đại giang và một chiếc xe đạp Phượng Hoàng kiểu nữ.
"Đồng chí! Muốn mua xe đạp à?", nữ nhân viên bán hàng mặc sơ mi trắng tươi cười chào đón. Hôm nay là ngày đầu tiên cô ta đi làm, được phân công phụ trách khu vực xe đạp, có điều người đến xem xe thì nhiều nhưng lại chẳng có ai mua. Nhưng cũng đúng thôi, một chiếc xe đạp có giá lên đến 159 tệ, hơn nữa phải có phiếu xe đạp, người bình thường thật sự không mua nổi.
Mộc Ly gật đầu, chỉ vào chiếc xe đạp kiểu nữ kia: "Tôi muốn chiếc này".
Nữ nhân viên bán hàng có hơi ngạc nhiên, từ cách ăn mặc, cô ta có thể đoán được Mộc Ly đến từ nông thôn: "Cô có phiếu xe đạp không?"
Mộc Ly lấy ra phiếu xe đạp và tiền đưa cho nữ nhân viên.
Nhìn tiền và phiếu trước mắt, nữ nhân viên hết sức bất ngờ, lộ vẻ không dám tin, sau khi lấy lại bình tĩnh, cô ta vội đưa tay nhận tiền và phiếu, cẩn thận xem xét rồi nói: "Tôi đi viết hóa đơn cho cô".
"Ừm", Mộc Ly gật đầu.
Mộc Ly đẩy xe đạp ra khỏi Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị trước ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của mọi người.
Cô cưỡi xe, đạp về thôn Hồng Tinh.
Một bóng người từ trong ngõ hẻm lao ra, Mộc Ly nhanh tay lẹ mắt dừng xe lại. Nhìn ông lão nằm lăn lộn trên mặt đất kêu rên, cô nhíu mày: Ăn vạ?
"Ui da!!! Ui da!!! Đau quá, xương cốt của tôi gãy hết rồi...", ông lão vừa kêu la thảm thiết vừa lẳng lặng liếc nhìn Mộc Ly. Con nhóc này có thể mua được xe đạp, ắt hẳn nó có rất nhiều tiền.
"Bố, bố sao rồi?", một người đàn ông trung niên lo lắng vọt ra.
"Xương bố gãy rồi... Là cô ta đụng bố... Đau chết bố rồi...", ông lão gào lên, tay run rẩy chỉ vào Mộc Ly.
Người đàn ông trung niên hung tợn nhìn Mộc Ly: "Cô đạp xe mà không cẩn thận được à? Cô không nhìn đường à? Cô nhìn đi, cô đụng bố tôi thành như vậy rồi, mau bồi thường tiền đi".
Mộc Ly hờ hững nhìn hai người họ diễn kịch.
Những người xung quanh thấy có trò hay để xem liền vây lại.