"Cũng không biết Đông Tử thế nào rồi? Mẹ nó có chăm sóc cho nó tốt không, đáng lẽ nên dẫn nó theo." Người mà dì Vương lo lắng nhất chính là đứa cháu nhỏ. Bình thường đứa cháu nhỏ này đều do bà ấy chăm. Mấy ngày nay không gặp, trong lòng bà ấy rất nhớ cậu bé.
Trưởng thôn hít một hơi thuốc lào, nói: "Yên tâm đi, thằng cả và con dâu sẽ chăm sóc tốt cho Đông Tử." Hiện tại thứ ông ấy lo lắng nhất là chuồng gà. Mặc dù bây giờ thời tiết đã ấm áp hơn nhưng gà con còn nhỏ rất dễ chết.
"Không được, tôi phải gọi điện về quê hỏi thử." Trưởng thôn suy đi tính lại, vẫn là quyết định gọi điện về quê. Ông ấy đặt ống điếu xuống, đi ra ngoài. Ông ấy nghe nói tiền điện thoại gọi đường dài rất đắt nên vẫn luôn kìm nén không có gọi.
Khi trưởng thôn gọi điện thoại, gia đinh Mộc Kiến Quốc cũng đang bàn về chuyện trở về nhà.
"Tối mai chúng ta về đi." Mộc Kiến Quốc lo lắng Phan Diễm Cầm sẽ lại đến quấy rầy họ. Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến Phan Diễm Cầm thì anh ấy lại đau đầu. Anh ấy thì không sao nhưng anh ấy lo lắng cho hai đứa trẻ. Mỗi lần Phan Diễm Cầm đến đối với bọn trẻ đều là một lần tổn thương.
Mộc Ly và Hàn Liệt đã trở về tứ hợp viện từ sáng sớm, sau này họ cũng định ở lại tứ hợp viện. Mộc Linh và Mộc Chính còn nhỏ, Mộc Ly chắc chắn không yên tâm về họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT