Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Tương Kiến Bình bước vào phòng, lạnh lùng nhìn Phan Diễm Cầm, nói: "Mấy người Mộc Kiến Quốc đã rời khỏi thủ đô rồi. Hãy bỏ ý nghĩ đó đi."
"Họ đã đi rồi sao?" Phan Diễm Cầm kích động muốn ngồi dậy nhưng cơn đau khiến trán cô ta toát ra một đợt mồ hôi lạnh, cả người cô ta vô lực nằm trở lại trên giường.
"Có phải rất buồn? Rất thất vọng không?" Tương Kiến Bình bước đến, dùng một tay bóp cằm Phan Diễm Cầm, lạnh lùng nhìn cô ta, nói: "Cho dù có buồn cũng không còn cách nào. Chân của cô đã bị tôi đánh gãy. Sau này cô sẽ là một kẻ tàn phế."
"Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?" Cơ thể đau nhức khiến Phan Diễm Cầm không ngừng run rẩy. Nhưng điều khiến cô ta tuyệt vọng hơn là loại hy vọng vừa mới nhìn thấy lại chìm sâu vào tuyệt vọng thống khổ.
"Bởi vì cô đã đắc tội với người không nên đắc tội. Nếu cô ngoan ngoãn, không mơ tưởng đến những thứ không có thật, tôi cũng sẽ không ra tay nặng như vậy. Chỉ có thể trách cô tự cao tự đại, không biết lượng sức mình." Tương Kiến Bình cười lớn rồi buông cằm Phan Diễm Cầm ra, đi ra ngoài: "Cô yên tâm, sau này tôi sẽ nuôi cô."
Ông ta cũng không quá yêu Phan Diễm Cầm, chỉ là người đó đã hứa với ông ta, chỉ cần không để cho Phan Diễm Cầm tiếp tục gây rắc rối cho Mộc Kiến Quốc bọn họ thì người đó sẽ cho ông ta được thăng chức. Ông ta đã ở vị trí hiện tại được vài năm rồi, có cơ hội này thì ông ta đương nhiên phải nắm lấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play