Phan Diễm Cầm bị đau khắp người nhưng cô ta không muốn bỏ cuộc. Cô ta biết Mộc Kiến Quốc là vì chuyện cô ta đã bỏ rơi anh ấy và con nên mới tức giận với cô ta. Nhưng cô ta cũng vì bất đắc dĩ. Cô ta còn trẻ, chồng cô ta bị liệt, con của cô ta thì còn nhỏ, còn có hai người già nữa. Một mình cô ta sao có thể chăm sóc được họ?
"Kiến Quốc, anh mở cửa đi. Anh mở cửa đi. Sau này em sẽ không bao giờ rời xa anh và con nữa. Em nhất định sẽ đối xử tốt với ba người, cũng sẽ đối xử tốt với ba mẹ."
Lúc này, hai người mặc đồng phục cảnh sát bước tới, nói: "Có người báo cáo rằng cô quấy rầy người khác. Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến."
"Đồng chí! Người ở trong nhà là chồng và con của tôi. Họ không muốn gặp tôi. Các anh giúp tôi được không?" Lúc đầu Phan Diễm Cầm nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát thì có chút bối rối nhưng ngay sau đó cô ta đã bình tĩnh lại.
Hai người mặc đồng phục cảnh sát không quan tâm đến Phan Diễm Cầm, lập tức kéo cô ta đi.
"Thả tôi ra, thả tôi ra, tôi không đi." Phan Diễm Cầm giãy giụa, kêu lên nhưng vẫn bị hai người mặc đồng phục cảnh sát dẫn đi.
Tương Kiến Bình nhận được tin tức, liền đi tới đồn công an đưa Phan Diễm Cầm về nhà: "Có phải tối hôm qua tôi vẫn chưa đánh cô đủ? Quá nương tay với cô đúng không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT