Ngày đó Lý Mai chạy lên núi, bị bọn họ bắt được, vốn dĩ bọn họ định bán ả đến vùng núi hẻo lánh, nào ngờ Lý Mai thấy đại ca của họ bị thương, ả nói ả có cách chữa khỏi cho đại ca.

Mộc Ly cười lạnh: "Dẫn đường".

Có một số việc rắc rối vẫn nên giải quyết cho xong, miễn ngày sau càng thêm phiền toái.

"Nhưng tôi không đi được", người đàn ông chỉ vài cái chân bầm tím của mình.

Mộc Ly rút ra một cây ngân châm, đâm vào chân hắn: "Đi thôi".

"Ồ? Thật sự hết đau", người đàn ông đứng dậy, thử bước đi bằng cái chân bị thương thì phát hiện không còn đau đớn nữa. Lý Mai nói quả không sai, con nhóc này đúng là có vài phần bản lĩnh.

Dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông, Mộc Ly đi đến một hang động trên núi, trong hang, có bảy tám người đàn ông đang ngồi quay quanh một đống lửa để nướng thỏ rừng, phía sau bọn họ là mười người phụ nữ bị trói chặt.

Mộc Ly cảm nhận được một ánh mắt âm u, cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lý Mai, nhếch miệng cười.

Lý Mai nhìn chằm chằm vào Mộc Ly bằng ánh mắt ngoan độc, cứ như muốn đem cô bầm thây vạn đoạn vậy. Mộc Ly, cô hại tôi thảm như vậy, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là Địa Ngục.

"Cô ta chính là con nhóc biết y thuật?", ánh mắt tên đại ca hướng về phía Mộc Ly, hắn đánh giá một lượt từ trên xuống. Nhìn kiểu gì cũng không thấy con bé này giống với người hiểu y thuật.

Lý Mai bước đến sau lưng tên đại ca, duỗi tay bóp vai cho hắn: "Chính là cô ta, y thuật của cô ta khá tốt, chắc chắn có thể chữa khỏi thương thế của anh".

Mấy ngày nay, cô ta đã lấy được lòng tin của đám người này, trở thành người của bọn họ, dù sao thì cô ta cũng hết đường để đi rồi, dứt khoát sa đọa vậy. Đi theo đám người này cũng không có gì là không tốt, ít nhất cô ta không phải làm mấy cái việc... nhà nông mệt chết người kia, mà còn không bị đói nữa chứ.

"Đến đây", đai ca ngoắc ngón tay với Mộc Ly.

Mộc Ly nhấc chân bước đến trước mặt hắn, vẻ mặt cô hết sức bình thản.

"Nghe nói mày biết y thuật, mau xem vết thương cho tao".

"Không!", Mộc Ly thờ ơ đáp.

"Mộc Ly, cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu cô không chữa khỏi cho đại ca thì hôm nay chính là ngày chết của cô", Lý Mai lên tiếng uy hiếp. Mà dù có chữa khỏi thì cô ta cũng sẽ khiến Mộc Ly sống không bằng chết, nếu không thì khó mà giải được mối hận trong lòng cô ta.

Mộc Ly cười khẩy: "Tôi vốn thích uống rượu phạt".

"Mày!", Lý Mai tức run người, cô ta vớ lấy con dao găm gần đó, hung hăng đâm về phía Mộc Ly: "Để tao nhìn xem miệng mày cứng đến mức nào".

Mọi người quay đầu nhìn đại ca, thấy hắn ta lộ vẻ thích thú thì cũng vui vẻ đứng xem trò hay.

Mộc Ly nắm chặt tay Lý Mai, dừng sức vặn, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, kế đó là tiếng hét thảm thiết của Lý Mai: "Á... Tay của tôi..."

Kế đó, cô giật lấy con dao, rồi đẩy Lý Mai ra, ngước mắt nhìn đại ca bằng ánh mắt đầy thâm ý.

Đại ca cười phá lên: "Có chút bản lĩnh đấy, tuy nhiên đã đến đây rồi, mày cảm thấy có thể chạy thoát được à?"

Mộc Ly cười khẽ, dường như cô vừa nghe được một chuyện rất thú vị: "Tôi đã dám đến thì chắc chắn có thể đi được, trái lại là các người, sợ là xúi quẩy rồi!"

"Vậy à?", đại ca không cho là đúng.

"Rầm!", tiếng một vật nặng rơi xuống đất.

Kế đó, đại ca nhìn thấy mấy tên đàn em của mình lần lượt ngã xuống, ngay lập tức, hắn cuống lên: "Mày đã làm gì tụi nó?"

Mộc Ly vuốt ve con dao găm trong tay, trả lời bằng giọng điệu lười biếng: "Cũng chẳng làm gì cả, chỉ là bỏ chút thuốc mà thôi, ngủ tối đa hai tiếng".

Đại ca muốn đứng dậy nhưng chợt thấy đầu choáng váng, kế đến, hắn vô lực té xuống, hôn mê bất tỉnh.

Mộc Ly thờ ơ liếc nhìn Lý Mai đang nhăn nhó vì đau: "Cũng nên tính toán sổ sách giữa chúng ta rồi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play