Cô... Cô muốn làm gì...", Lý Mai ôm cánh tay bị thương, hoảng sợ lui về sau, cô có cảm giác sợ hãi kinh khủng, mỗi một sợi lông tơ trên người đều dựng đứng lên. Lý Mai những tưởng Mộc Ly là một con nhóc trói gà không chặt, nào ngờ cô ta lại khủng bố như vậy, nếu sớm biết trước, có cho cô mười lá gan, cô cũng không dám tính kế cô ta.

Mộc Ly giơ chân đá vào bụng Lý Mai một cái.

"Á...", Lý Mai hét thảm một tiếng, ngã nhào trên đất, đau đớn ở tay và bụng khiến mắt cô ta tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.

Mộc Ly bước đến trước, lại giẫm một cước lên bụng Lý Mai, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt cô, dường như cô ta chỉ là con sâu cái kiến mà thôi: "Cô hết lần này đến lần khác nhằm vào tôi, cô nghĩ tôi là quả hồng mềm, để mặc cô bóp à?"

"Tôi... Tôi sai rồi... Xin lỗi... Van xin cô bỏ qua cho tôi...", ánh mắt Lý Mai mang theo sự cầu khẩn, toàn thân cô run lẩy bẩy, thời khắc này, cô có cảm giác bầu không khí xung quanh mình cũng bị đóng băng, cô chỉ biết bất lực chờ đón cái chết giáng xuống. Cô hối hận, thật sự hối hận, đáng lẽ ra cô không nên trêu chọc Mộc Ly, cô ta quả thực là một ác ma.

Mộc Ly hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sắc lạnh lóe lên tia trào phúng cùng sự lạnh lẽo thấu xương: "Lúc cô bảo đám người này bắt tôi, cô có từng nghĩ sẽ tha cho tôi không? Vậy thì cô nói xem, vì sao tôi phải tha cho cô?"

"Tôi biết sai rồi... Chỉ cần cô bỏ qua cho tôi... Cô muốn tôi làm gì cũng được...", Lý Mai cầu khẩn. Cô thật sự sợ hãi, Mộc Ly quá kinh khủng.

Mộc Ly cười lạnh, ngón tay cô khẽ động, ở ngón giữa bỗng xuất hiện một cây ngân châm, tia sáng bạc lóe lên, thoáng cái ngân châm đã đâm vào thân thể Lý Mai: "Cô còn một tháng tuổi thọ nữa, cố mà hưởng thụ đi".

Lý Mai tuyệt vọng trợn trừng mắt: "Mày... Mày là đồ ác quỷ..."

Mộc Ly nhíu mày: "Cám ơn đã khen".

Kiếp trước cũng có người gọi cô như vậy, đối với bệnh nhân, cô là một thầy thuốc, dốc lòng cứu mạng họ, nhưng đối với kẻ địch, cô chính là ác quỷ đòi mạng. Cô vĩnh viễn sẽ không nương tay với kẻ địch.

Cũng không biết là do quá đau đớn hay bởi vì tức giận mà mắt Lý Mai trợn ngược, rồi hôn mê bất tỉnh.

Mộc Ly nhếch đôi môi đỏ mọng lên, nở một nụ cười trào phúng, rồi cô bước đến gần mấy cô gái bị trói chặt kia, giúp bọn họ cởi dây, sau đó đút cho mỗi người một viên thuốc.

Mấy cô gái từ từ tỉnh lại, nhớ đến việc bản thân bị người xấu bất đi, trong mắt bọn họ tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng. Bọn họ nghe đám người kia nói rằng bắt họ là để đem bán đến vùng núi hoang vu.

"Các cô đi được rồi", Mộc Ly cầm lấy dây thừng trên mặt đấy, đi về phía bọn buôn người, chuẩn bị trói bọn họ lại.

"Hả?", các cô gái kinh ngạc nhìn Mộc Ly, không rõ cô bảo đi có phải là "đi" như bọn họ hiểu không.

"Không muốn đi à?", Mộc Ly đi đến cạnh tên đại ca buôn người, dùng dây thừng trói hắn lại. Cô còn thắt một cái nút khá đặc biệt, người bình thường sẽ không mở ra được.

Mấy cô gái kịp phản ứng, lập tức đứng dậy xông ra ngoài.

"Giúp tôi báo cảnh sát, bằng không thì có thể các cô sẽ lại rơi vào tay chúng lần nữa, đến lúc đó sẽ không có ai đến cứu các cô đâu", Mộc Ly biết chỉ có nói vậy thì mấy cô gái này mới chịu đi báo cảnh sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play