Mọi người ùn ùn kéo đến nhà bệnh hủi thì thấy cửa nhà mở rộng, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi.
"Mùi máu thật nồng, chẳng lẽ bệnh hủi bị giết thật ư?"
"Thanh niên trí thức Lý kia đúng là ác độc mà!"
"Bệnh hủi còn nói đêm nay sẽ mời chúng ta ăn tiệc, không ngờ lại là tiệc... của gã".
Trưởng thôn bước vào nhà, một vài thôn dân gan lớn cũng đi vào theo, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là bệnh hủi đang nằm giữa một đống máu, không rõ sống chết.
Trưởng thôn tiến lên trước, ngồi xổm người xuống, lật người bệnh hủi lên thì thấy những vết dao chằng chịt trên người gã, ông không khỏi hít sâu một hơi. Này... cũng quá độc ác rồi!
"Đúng là thê thảm!"
"Đúng đó, còn tưởng tìm được một cô vợ, nào ngờ lại tìm về một Diêm Vương".
"Thanh niên trí thức trong thành phố sao mà độc ác, sau này vẫn nên cách xa bọn họ một chút mới được", các thôn dân bàn tán xôn xao.
Trưởng thôn đứng dậy, lắc đầu thở dài, rồi quay sang nhìn phó thôn và nói: "Đi báo cảnh sát đi!"
Thôn Hồng Tinh của bọn họ vẫn luôn là thôn tiên tiến, giờ xảy ra chuyện như vậy, xem ra năm nay khó mà được bình xét thôn tiên tiến. Nghĩ đến số lương thực được thưởng kia, lòng ông ta đau nhói. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có muốn giấu cũng giấu không được.
"À... được!", phó thôn giật mình hoàn hồn, vội chạy ra ngoài.
Mộc Chính định chen vào xem thử thì bị Mộc Ly kéo lại: "Về nhà thôi, có gì hay để xem đâu!"
Cảnh tượng máu me như vậy không thích hợp để trẻ em xem.
"Vâng!", Mộc Chính đành phải gật đầu, theo Mộc Ly và Mộc Linh về nhà.
Vừa đi được hai bước thì phía sau vang lên tiếng thét của con cả Mộc Kiến Sinh: "Má ơi! Bụng tôi đau quá, mau nhường đường, mau nhường đường!"
Hắn ôm bụng xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Trong mắt Mộc Ly lóe lên tia châm chọc, bánh bao cũng không phải dễ ăn như vậy.
Cảnh sát đến rất nhanh, có điều Lý Mai tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không cách nào tìm thấy.
Sau một thời gian điều tra, vẫn không tìm thấy Lý Mai, thôn Hồng Tinh cũng dần khôi phục bầu không khí yên bình như trước.
Trời còn chưa sáng, Mộc Ly đã bước trên ánh trăng đi đến thị trấn. Hôm nay cô có hẹn với Trương Thục Phân sẽ đến xem bệnh cho chồng bà ấy.
Dọc đường đi, Mộc Ly luôn có cảm giác có ai đó theo sau lưng mình, cô bèn thả rắn lục nhỏ ra: "Mi đi xem thử xem là ai đi theo ta".
Rắn lục nhỏ gật đầu đáp ứng rồi uốn éo thân thể bò về phía bóng người đang lén lút theo sau kia.
Người đàn ông lén đi theo Mộc Ly, vốn định tìm cơ hội ra tay thì đột nhiên hắn cảm thấy dưới chân đau nói, cúi đầu nhìn thì là một con rắn lục nhỏ, hắn bị dọa thét lên: "Rắn, rắn..."
Thứ hắn sợ nhất chính là rắn.
Rắn lục nhỏ cũng không quá tình nguyện, nó đâu muốn cắn người, chỉ bởi chủ nhân đã căn dặn, nó không thể không nghe theo.
Mộc Ly đi đến bên cạnh người đàn ông, đôi mắt phượng sắc bén nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh theo tôi làm gì?"
Người đàn ông không để ý đến Mộc Ly, hắn ngồi xổm xuống xem xét vết thương của mình, phát hiện vết thương đã biến thành màu xanh tím, mặt hắn trắng bệch như tờ giấy: "Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi trúng độc rồi, tôi sắp chết rồi, biết vậy đã không nghe lời ả đàn bà kia".
"Ả đàn bà kia là ai?", Mộc Ly bắt được trọng điểm.
"Nếu cô cứu tôi, tôi sẽ nói cho cô biết", người đàn ông ngẩng đầu nhìn Mộc Ly. Ả kia từng nói cô nhóc này biết y thuật, có thể chữa khỏi vết thương cho đại ca của anh ta.
"Anh biết tôi biết y thuật à?", Mộc Ly nhíu mày: "Là Lý Mai phái anh đến đúng không?"
Lý Mai vốn hận cô thấu xương, chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù cô.
Người đàn ông sững sờ: "Sao cô biết?"