Mộc Ly lấy ra một cái ấm nước từ trong túi vải mang bên mình, đưa cho Mộc Chính.
"Cám ơn chị!", Mộc Chính nhận lấy ấm nước, ngửa cổ uống ừng ực mấy ngụm. Nước hôm nay cậu mang theo đã uống sạch từ lâu, vốn định về nhà uống, nào ngờ thôn lại đột nhiên mở đại hội.
Mộc Ly lại lấy ra một cái bánh bao đưa cho Mộc Chính.
"Chị, chị thật tốt", Mộc Chính duỗi tay lấy, nhưng nhớ đến việc mình còn chưa rửa tay, cậu ngại ngùng thè lưỡi một cái, rồi dùng nước trong mình rửa sạch tay, sau đó mới cầm lấy bánh bao nhét vào miệng, bụng của cậu đã sớm kêu gào vì đói.
Trước kia, mỗi khi ăn gì cậu không thường rửa tay, trong mắt cậu việc đó cũng chẳng có gì, dù sao ăn không sạch cũng chẳng có bệnh. Nhưng mấy ngày nay chị đã quy định rồi, không rửa tay thì không được ăn, lúc ban đầu cậu còn chưa quen, tuy nhiên, sau vài ngày, cậu cũng dần quen với việc này.
"Từ từ, không đủ vẫn còn đây", lúc ra khỏi nhà, Mộc Ly cố tình bỏ mấy cái bánh vào không gian. Cô biết sau một ngày làm việc, Tiểu Chính hẳn là đói lắm rồi.
"Vâng", Mộc Chính cắn hai ba cái đã hết bánh bao, cậu thỏa mãn sờ lên bụng. Mấy ngày qua chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu, trước kia luôn ăn bữa nay lo bữa mai, từ sau khi chị bị rắn cắn tỉnh lại, cậu không chỉ không chịu đói nữa, mà mỗi ngày còn có thịt ăn. Cuộc sống như vậy, trước kia có mơ cậu cũng không dám mơ.
"Còn muốn nữa không?", Mộc Ly lại lấy ra một cái bánh bao.
"Không cần, về nhà..."
Mộc Chính còn chưa nói xong thì một cái tay đã giơ lên trước, giật lấy bánh bao trong tay Mộc Ly.
Mộc Chính quay đầu nhìn thì thấy người vừa giật bánh bao là con trai lớn của bác cả, cậu vội xông đến định cướp lại: "Anh trả lại bánh bao cho tôi".
"Chẳng phải chỉ ăn của mày một cái bánh bao thôi sao?", con trai lớn của Mộc Kiến Sinh nhét bánh bao vào miệng. Chậc, lại còn là bánh bao nhân thịt cơ đấy, cũng đã lâu lắm rồi hắn chưa được ăn bánh bao nhân thịt.
"Bốp", bỗng có người từ phía sau đánh một cú thật mạnh vào người hắn.
"Ăn một mình, cũng không biết nhường cho em một ít", con trai thứ của Mộc Kiến Sinh trừng mắt với anh mình. Hiện tại nhà bọn họ rất thảm, bố thì nằm bất động trên giường, mẹ thì phát điên, mấy ngày nay bọn họ đều phải ăn khoai lang sống qua ngày đấy. Khó khăn lắm mới có được một cái bánh bao, vậy mà anh hai không thèm dành cho hắn lấy một miếng.
Con trai lớn của Mộc Kiến Sinh ngượng ngùng cười: "Anh quên mất, lần sau chắc chắn sẽ để dành cho em".
Bánh bao ngon như vậy, một mình hắn ăn còn không đủ, sao có thể dành phần cho người khác?
"Mọi người im lặng!", lúc này, trưởng thôn đi đến trường mặt mọi người, hướng về phía đám đông hô vang.
Các thôn dân lập tức hướng ánh mắt về phía ông ta.
Trưởng thôn nhìn quanh một lượt rồi hắng giọng nói: "Mấy ngày nay mọi người đã cực khổ rồi, sắp tới đây, chúng ta phải nhận một nhiệm vụ sản xuất vô cùng lớn, xin mọi người hãy dốc hết sức ứng phó, còn có..."
"Không hay rồi! Đã xảy ra chuyện!", một tiếng thét chói tai từ xa vọng đến.
Mọi người đồng loạt quay về hướng phát ra âm thanh, thì thấy đó bà Chu ở cạnh nhà bệnh hủi.
Bà Chu lảo đảo chạy đến: "Trưởng thôn, chết người rồi, giết người, thanh niên trí thức Lý đã giết chết bệnh hủi!"
Bà vừa ra khỏi nhà, định đến nghe đại hội thì nghe thấy nhà bên cạnh vang lên một tiếng hét thảm, vì tò mò nên bà đã lén ghé vào cửa sổ quan sát nhà bệnh hủi, không ngờ lại nhìn thấy Lý Mai cầm một cây dao phay điên cuồng chém bệnh hủi, bà bị dọa suýt nữa ngất đi. Lý Mai đúng là quá độc ác, đặc biệt là mắt cô ta, lộ rõ sự âm tàn, giờ nhớ lại mà bà vẫn còn sởn hết gai ốc, đúng là quá kinh khủng.
Nghe vậy, trưởng thôn biến sắc: "Bà nói thanh niên trí thức Lý giết bệnh hủi?"
"Đúng vậy, là tôi tận mắt thấy, thật đáng sợ", nghĩ đến cảnh tượng kia, trong mắt bà Chu tràn đầy hoảng sợ.