Lý Mai mặt xám như tro, bị bệnh hủi lôi lên bờ hệt như một con chó chết.

Trước cái nhìn soi mói của mọi người, gã vui sướng khiêng Lý Mai về nhà.

Lý Mai ngửi thấy mùi thúi quanh quẩn ở chóp mũi, đó là thứ mùi hôi thối phát ra từ trên người bệnh hủi, cô ta nhịn không được nôn ra tại chỗ: "Ọe..."

"Con đàn bà thúi!", bệnh hủi mạnh tay ném Lý Mai xuống đất, rồi vung tay tát cô ta một cái, cảm thấy chưa hết giận, gã lại giơ chân đạp thêm hai cái.

Lý Mai đau đến nhe răng trợn mắt, suýt nữa thì ngất đi.

"Đứng lên cho tao, bằng không tao đánh nữa đấy", bệnh hủi dùng sức đá Lý Mai.

Trong mắt Lý Mai lóe lên tia oán độc, cô ta siết chặt nắm đấm, loạng choạng đứng lên.

"Nhìn gì vậy hả? Đi mau!", bệnh hủi lại đá vào mông Lý Mai một cái.

Cô lảo đảo nhoài người về phía trước, suýt nữa thì ngã sấp xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lý Mai, bệnh hủi cười phá lên. Có văn hóa thì thế nào, thanh niên trí thức từ thành phố xuống thì sao chứ, không phải vẫn ngoan ngoãn gả cho gã, làm ấm giường cho gã à?

Nghĩ đến xúc cảm vừa nãy, bệnh hủi xoa xoa đôi bàn tay, nhanh chân vọt đến, một lần nữa vác Lý Mai lên. Gã đã sớm đợi không kịp, giờ phải trở về động phòng mới được.

Mộc Ly cho gà ăn xong thì bắt đầu thu thập thảo dược.

Mộc Linh đẩy cửa bước vào, kích động nói: "Chị, em vừa nghe nói thanh niên trí thức Lý rơi xuống sông, bị bệnh hủi cứu được, đêm nay hai người họ sẽ kết hôn. Thanh niên trí thức Lý xinh đẹp như vậy lại phải gả cho bệnh hủi, đúng là đáng thương mà".

"Người đáng thương tất có chỗ đáng hận", Mộc Ly đem thảo dược trải ra nia. Cô không hề cảm thấy đồng tình với chuyện mà Lý Mai gặp phải, nếu cô ta không có ý định hại người thì sẽ không khiến bản thân dính vào chuyện như vậy.

Mộc Linh buông công cụ trong tay xuống, đi đến cạnh giếng rửa tay: "Thế nhưng bệnh hủi vừa lười vừa tham ăn, so với chúng ta còn nghèo hơn, còn nữ thanh niên trí thức Lý vừa đẹp lại vừa có văn hóa", trong lòng cô bé, thanh niên trí thức luôn đẹp và có văn hóa, dù xuống nông thôn thì bọn họ cũng không giống với những người... dân quê ở đây.

Mộc Ly hờ hững nhếch môi một cái, đem nia thảo dược đặt lên kệ. Đêm qua cô có xem sao trời, mấy ngày nay sẽ không có mưa.

"Ồ? Đây không phải là cỏ trong sân mà chúng ta hay chơi sao? Chị hái nó làm gì?", Mộc Linh chỉ vào cỏ xa tiền trên nia. Loại cỏ này mọc ven đường rất nhiều, cô bé và mấy đứa bạn của mình thường hay hái chúng, đan vào nhau rồi kéo mạnh, xem cỏ của ai đứt trước.

"Đây là cỏ xa tiền, là một vị thuốc Đông y, có thể chữa bệnh".

"Nó còn có thể chữa bệnh à?", Mộc Linh kinh ngạc mở to mắt. Cô bé vẫn luôn cho rằng đó là cỏ dại, không ngờ còn có thể trị bệnh cứu người.

Mộc Ly cầm một nhánh cỏ xa tiền lên: "Không chỉ cỏ xa tiền, cây bồ công anh, cỏ đuôi chó, mã đề, đều là thảo dược, không được ăn lung tung, có biết không?"

"Đã biết, chị, chị hiểu biết thật nhiều", đôi mắt đen láy của Mộc Linh lóe lên tia sùng bái, nếu cô bé cũng có thể như chị, hiểu biết thật nhiều thì hay biết mấy.

Mộc Ly bật cười: "Trong bếp có bánh bao, vào ăn đi".

"Được", Mộc Linh vui vẻ đáp, rồi nhanh chân chạy vào bếp.

Mộc Ly đem số thảo dược còn lại trải xong thì đến cạnh giếng rửa tay. Cô đang định vào nhà thì nghe thấy tiếng loa phát thanh của thôn vang lên.

"Các thôn dân chú ý! Mau đến quảng trường tập hợp, có chuyện quan trọng cần thông báo!"

Mộc Ly và Mộc Linh đến quảng trường thì thấy các thôn dân đã tập hợp gần như đông đủ, có tốp năm tốp ba xì xào bàn tán, nói đủ thứ chuyện trong thôn, cũng có người vừa mới tan ca, vác theo cuốc đến.

"Chị! Tiểu Linh!", Mộc Chính bước nhanh đến bên cạnh hai chị em Mộc Ly, giơ tay lau mồ hôi đang túa ra trên trán, cậu vừa từ dưới ruộng lên, nghe tiếng loa phát thanh nên đã chạy vội đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play