Sáng sớm, bầu không khí tươi mát, chim chóc líu ríu kêu trong tán cây.
Trong sân, hai con gà mái đang nhàn nhã kiếm ăn.
Mộc Ly đổ nước, đem quần áo đã giặt xong đi phơi rồi vác giỏ trúc lên lưng, chuẩn bị lên núi thử xem có tìm được sâm dại hay không.
"Cộc! Cộc! Cộc!"
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bước ra mở cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài, cô có hơi sửng sốt: "Chủ nhiệm Giang, sao anh lại đến đây?"
"Mộc Ly, chúng tôi có thể vào trong không? Tôi có việc cần cô giúp", nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Giang Hạ lộ vẻ xấu hổ.
Mộc Ly liếc nhìn Cố Ngọc Phong một cái rồi lui sang một bên: "Vào đi".
Đi vào sân nhỏ, nhìn thấy phòng ốc đã cũ nát, Giang Hạ có hơi bất ngờ. Tường nhà được xây bằng bùn đất, nóc nhà thì được lợp bằng cỏ tranh, không ngờ Mộc Ly lại sống ở một nơi như vậy.
Mộc Ly dẫn hai người đi đến phòng bếp, sau khi mời bọn họ ngồi xuống, cô rót cho mỗi người một tách trà: "Tìm tôi có việc gì à?"
"Mộc Ly, tôi muốn nhờ cô giúp một việc, bố vợ của tôi bị bệnh, bác sĩ nói ông ấy chỉ còn sống được một tháng mà thôi, cô có thể chữa bệnh giúp ông ấy không?", Giang Hạ cũng không quanh co mà nói thẳng mục đích đến tìm Mộc Ly ngày hôm nay.
Mộc Ly nhấp một ngụm trà, thong thả đáp: "Anh đi tìm người khác đi, tôi bất lực".
Nếu như là người khác thì có lẽ cô sẽ ra tay, nhưng là bố của Cố Ngọc Đình thì không, cô không muốn rước thêm phiền toái.
"Bao nhiêu tiền? Cô nói đi", giọng Cố Ngọc Phong lộ rõ sự kiêu ngạo. Khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Ly, anh ta đã nhận định Giang Hạ nói quá, một con nhóc nhà quên vừa đen vừa gầy như thế, nếu biết y thuật thì sao lại ở trong một căn nhà rách nát, tồi tàn vậy chứ.
Mộc Ly thờ ơ liếc nhìn Cố Ngọc Phong, giọng cô lạnh lùng: "Anh có đưa nhiều tiền hơn nữa thì tôi cũng không đi".
Không hổ là người nhà, có cùng một đức hạnh.
"Cô!", Cố Ngọc Phong phẫn nộ, trừng mắt với Mộc Ly.
"Hai người về đi, tôi còn có việc", Mộc Ly thẳng thừng đuổi khách.
"Mộc Ly", Giang Hạ không muốn cứ thế rời đi.
"Chúng ta đi!", Cố Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng, duỗi tay kéo Giang Hạ đi thẳng ra ngoài. Với thực lực của nhà họ Cố, anh ta không tin không tìm ra được một bác sĩ có y thuật tốt hơn Mộc Ly.
"Anh hai!", Giang Hạ gọi Cố Ngọc Phong.
"Chuyện của bố, anh sẽ tìm cách, về!"
Giang Hạ bất đắc dĩ gật đầu.
Mộc Ly đóng cửa lại, đi lên núi, dưới sự chỉ dẫn của rắn lục nhỏ, cô tìm được một cây nhân sâm, tuy phẩm chất không tốt bằng gốc nhân sâm kia, nhưng cũng đã đạt đến trăm năm.
Kế đó, cô bắt thêm hai con thỏ rừng rồi đi xuống núi. Cô định sẽ đến chuồng bò để thăm đôi vợ chồng già kia.
Lặng lẽ đi vào chuồng bò, Mộc Ly nghe thấy bên trọng vọng ra từng đợt ho khan. Cô duỗi tay gõ cửa.
Không bao lâu sau, một bà lão tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn bước ra mở cửa, khi nhìn thấy Mộc Ly, mắt bà ấy sáng lên: "Nhóc Ly, sao con lại đến đây?"
Trước đó, bà có nghe người dân trong thôn nói nhóc Ly bị rắn cắn, bà rất lo lắng cho cô, nhưng bởi vì thân phận của mình nên bà không thể đến thăm cô được.
"Bà Tống! Con đến thăm bà với ông Tống, con còn mang đồ ăn đến cho hai người này", Mộc Ly huơ huơ giỏ trúc trong tay.