Người nhà họ Cố đưa ông Cố đến bệnh viện, sau một phen cứu trị, rốt cuộc ông ta cũng tỉnh lại.

Bác sĩ bước đến bên cạnh Cố Ngọc Phong: "Anh theo tôi ra ngoài một chút, tôi có việc cần nói với anh, là về bệnh tình của bố anh".

Cố Ngọc Phong theo chân bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, đi đến cuối hành lang.

"Chúng tôi vừa kiểm tra cho bố anh, tình hình của ông ấy không mấy khả quan, có lẽ... tối đa chỉ sống được thêm một tháng nữa thôi, mọi người nên chuẩn bị tinh thần đi", bác sĩ nói rõ tình trạng của ông Cố cho Cố Ngọc Phong.

Cố Ngọc Phong lảo đảo, vội cầu xin bác sĩ: "Bác sĩ! Anh phải nghĩ cách cứu lấy bố tôi".

Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài: "Chúng tôi cũng hết cách rồi, lần này bố anh bị kích thích, khiến cho bệnh tình chuyển biến xấu, trong khoảng thời gian này, tốt nhất các người nên để bệnh nhân vui vẻ, đừng tiếp tục kích thích ông ấy, bằng không thì bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng".

Cố Ngọc Phong quay về phòng bệnh, sắc mặt anh ta hết sức khó coi, nhìn ông Cố đang nằm trên giường bệnh truyền dịch, bất giác tim anh ta thắt lại, cảm thấy vô cùng đau đớn.

"Anh hai, bác sĩ nói thế nào?", Cố Vân Phong bước đến trước mặt Cố Ngọc Phong. Thoạt nhìn, sắc mặt của anh hai rất tệ, xem ra tình hình của bố không mấy khả quan.

Cố Ngọc Phong mấp máy môi: "Em ở lại đây với bố mẹ, anh ra ngoài gọi điện".

Bác sĩ đã nói không được để bố chịu kích thích, cho nên anh ta không thể để Giang Hạ và Đình Đình ly hôn được.

Giang Hạ khó chịu nốc một ngụm rượu, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh ta lảo đảo đứng dậy, sờ soạng tìm điện thoại: "Alo..."

"Giang Hạ, là anh hai đây, hiện tại bố đang ở bệnh viện, chú có thể đến một chuyến không?"

Giang Hạ cảm giác cơn say tán đi vài phần: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Bố vợ vẫn luôn đối tốt với anh ta, nên anh ta cũng tôn kính ông như bố của mình.

"Bố bị kích thích, chú đến bệnh viện đi, tôi sẽ nói chi tiết với chú".

"Được".

Khi Giang Hạ đến bệnh viện thì thấy Cố Ngọc Phong đang đợi mình.

"Anh hai! Bố sao rồi?"

Cố Ngọc Phong lắc đầu, thở hắt ra một hơi rồi thuật lại cho Giang Hạ toàn bộ những gì mà bác sĩ vừa nói: "Cho nên ở thời điểm hiện tại tôi mong chú và Đình Đình không ly hôn".

Giang Hạ trầm mặt một lát rồi nói: "Em vào thăm bố".

Anh ta cũng hiểu y thuật, muốn thử xem có cách nào cứu được ông Cố hay không.

Bước vào phòng bệnh, Giang Hạ lên tiếng chào bà Cố và Cố Vân Phong, rồi đi đến cạnh giường, duỗi tay bắt mạch cho ông Cố. Bởi vì chuyện lúc trước nên Cố Ngọc Đình không đến, Cố Ngọc Hoa cũng ở nhà trông chừng cô ta, tránh để cô ta suy nghĩ tiêu cực.

Mày Giang Hạ dần nhíu chặt, anh ta thu tay lại, tình hình của bố vợ đúng như bác sĩ đã nói, đã đến tình trạng vô phương cứu chữa, tối đa chỉ còn một tháng nữa thôi.

"Sao hả?", Cố Vân Phong và bà Cố lo lắng hỏi.

Giang Hạ không biết nên mở miệng như thế nào, anh ta do dự hồi lâu rồi nói: "Con có quen một bác sĩ, chắc chắn cô ấy có thể chữa khỏi bệnh của bố, có điều..."

Mộc Ly biết Quỷ Y Thập Tam Châm, môn châm pháp này có thể cứu sống người chết, chỉ cần cô ấy bằng lòng giúp đỡ thì chắc chắn không có vấn đề gì.

"Có điều gì?"

"Hôm nay Đình Đình đã đắc tội cô ấy, con sợ cô ấy sẽ không đồng ý", nếu Mộc Ly vẫn còn ở tiệm thuốc, anh ta hẳn có thể thuyết phục được cô, nhưng giờ thì... anh ta thật sự không có lòng tin.

"Chính là cô gái mà Đình Đình nói?", Cố Ngọc Phong nhíu mày hỏi.

Giang Hạ khẽ gật đầu: "Y thuật của Mộc Ly rất tốt, chỉ cần cô ấy bằng lòng giúp đỡ, bệnh của bố chắc chắn sẽ được chữa khỏi".

Đây cũng là lý do anh ta khăng khăng giữ Mộc Ly ở tiệm thuốc.

"Vậy thì chúng ta đi tìm cô ấy", Cố Ngọc Phong quyết định. Mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, anh ta đều muốn thử một lần.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play