"Con đến là vui rồi, còn mang đồ làm gì, mau vào đi", bà Tống mỉm cười mời Mộc Ly vào chuồng bò: "Ông ơi, nhóc Ly đến rồi này".
"Nhóc Ly... Khụ khụ khụ... Nghe nói con bị rắn cắn à... Vết thương đã lành chưa... Khụ khụ khụ...", ông Tống rất thích Mộc Linh, ông vẫn luôn xem cô như cháu gái của mình.
"Vết thương đã tốt hơn rồi, cám ơn ông quan tâm con", Mộc Ly đặt giỏ lên bàn, rồi bước đến cạnh giường: "Ông Tống, sắc mặt ông không được tốt cho lắm, để con xem mạch cho ông nhé".
Ông Tống sửng sốt: "Con biết y thuật từ khi nào vậy?"
"Trong nhà còn vài quyển sách thuốc mà mẹ con để lại, con đã đọc rất nhiều lần, gần đây con còn đến tiệm thuốc học việc", trong lúc nói chuyện, Mộc Ly đã đặt ngón tay lên cổ tay ông Tống.
Ông mỉm cười đánh giá Mộc Ly. Chỉ một thời gian ngắn không gặp, con bé này đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là khí chất, lúc này đây, Mộc Ly dường như đã thay đổi thành một người khác.
Cô thu tay lại: "Đây là bệnh cũ của ông đúng không, con giúp ông châm mấy châm là có thể khỏi bệnh".
Đối diện với đôi mắt rực sáng của Mộc Ly, ông Tống có cảm giác nhìn thấy dãy ngân hà rực rỡ cùng những ngôi sao đang không ngừng lóe sáng trong đó, ông gật đầu cười: "Được, khụ khụ khụ..."
Mấy ngày nay ông ho rất nhiều, thật sự khó chịu, đặc biệt là vào buổi tối, ông có cảm giác như sắp ho long cả phổi ra. Lại nói, với thân phận của ông hiện tại thì không thể đến trạm y tế được.
Mộc Ly lấy túi ngân châm ra, sau khi bảo bà Tống giúp ông Tống cởi áo ngoài, cô liền đem ngân châm đâm vào cơ thể ông.
Bà Tống vốn định lên tiếng ngăn cản, nhưng khi thấy động tác của Mộc Ly vô cùng dứt khoát và trôi chảy thì lời đến bên miệng lại nuốt xuống, bà tin con bé Ly sẽ không hại hai vợ chồng bà.
Ông Tống nhanh chóng cảm nhận được có một luồng khí nóng lưu chuyển trong phổi ông, khiến ông cảm thấy rất thoải mái, cảm giác ngứa ở cổ họng cũng biến mất, không còn thôi thúc ông ho khan như trước nữa.
Mộc Ly quan sát sắc mặt ông Tống, rồi nhẹ nhàng xoay tròn ngân châm, lúc nông lúc sâu.
Nhìn thấy sắc mặt ông nhà mình đã hồng hào trở lại, tim bà Tống cũng thả lỏng. Không ngờ y thuật của nhóc Ly lại tốt như vậy.
"Ông Tống! Đợi thêm 10 phút nữa, con sẽ rút ngân châm cho ông, ông cứ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi".
"Được!", ông Tống gật đầu rồi nhắm mắt lại. Mấy ngày nay bởi vì ho khan khiến ông gần như không ngủ được, hiện tại đúng là có hơi mệt mỏi.
Mộc Ly đi đến cạnh bàn, vén tấm vải phủ trên giỏ trúc lên, bên trong là một con thỏ rừng với mấy quả trứng gà: "Bà! Lát nữa bà đem mấy thứ này nấu cho ông ăn nhé, ông cần phải bồi bổ sức khỏe đấy".
Nhìn thấy đồ trong giỏ trúc thì bà Tống có hơi kinh ngạc, bởi đây đều là những thứ quý giá: "Nhóc Ly, con... đem mấy thứ này về đi, con cũng không giàu có gì".
Nhóc Ly không cha không mẹ, lại còn phải chăm sóc cho em trai, em gái, hơn nữa con bé còn có một ông bác luôn lăm le bóc lột của ba chị em, thử hỏi sao bà có thể cầm đồ của Mộc Ly cho được.
"Bà, giờ con có thể xem bệnh giúp người ta, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn, bà cứ nhận lấy đi".
Giờ cô có tiền, còn có phiếu, hơn nữa với bản lĩnh y thuật sẵn có, sau này sẽ không phải lo cái ăn cái mặc nữa.
Bà Tống bất đắc dĩ cười, cảm thấy trong lòng rất ấm áp: "Vậy bà sẽ lấy hai quả trứng, còn những thứ còn lại con đem về cho Tiểu Chính và Tiểu Linh ăn đi".
"Trong nhà con vẫn còn, bà cứ yên tâm", liếc thấy đã đến giờ, Mộc Ly liền bước đến cạnh giường rút châm cho ông Tống.
Ông Tống mở mắt, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy vui mừng: "Nhóc Ly, con đúng là có bản lĩnh".
Giờ ông cảm thấy toàn thân khoan khái, cũng không còn muốn ho khan nữa.
Mộc Ly nở một nụ cười nghịch ngợm và ranh mãnh: "Nếu không phải nhờ ông dạy chữ cho con thì sao con có thể đọc hiểu sách thuốc được? Tất cả đều là công lao của ông đấy!"