Giang Hạ vội vã quay về tiệm thuốc, không thấy Mộc Ly đâu, anh ta lo lắng hỏi: "Mộc Ly đâu rồi?"
"Cô ấy đi rồi, cô ấy bảo tôi giao chìa khóa xe lại cho anh", Vương Hiểu Phượng đưa chìa khóa cho Giang Hạ. Cô ta thật sự rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao Mộc Ly lại phải rời đi, thế nhưng cô ta cũng không dám hỏi nhiều.
Giang Hạ nhận chìa khóa, bước nhanh đến chỗ xe đạp, định bụng sẽ cưỡi xe đạp đuổi theo Mộc Ly.
"Giang Hạ, tôi có lời muốn nói với anh", Cố Ngọc Đình và Cố Ngọc Hoa đã đuổi đến, ngăn trước mặt Giang Hạ.
Giang Hạ biết nếu hôm nay không nói rõ ràng chuyện này thì anh ta có đón Mộc Ly về cũng chẳng có tác dụng gì.
Anh ta bước xuống xe, khóa lại, rồi quay vào tiệm thuốc.
Cố Ngọc Đình và Cố Ngọc Hoa đuổi theo.
Vào đến văn phòng, Cố Ngọc Đình đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện Giang Hạ, chăm chú nhìn anh ta: "Giang Hạ, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, chỉ cần anh không tiếp tục lui tới với cô ả kia, tôi sẽ bỏ qua chuyện này, từ nay về sau chúng ta cùng sống thật tốt".
Vừa nãy, Ngọc Hoa đã khuyên bảo chị ta, chị ta cũng nghĩ thông suốt, chị ta yêu Giang Hạ, không muốn mất đi người đàn ông này, cho nên chỉ cần anh ta và ả đàn bà kia không qua lại nữa thì cô ta sẽ tha thứ cho Giang Hạ lần này.
"Tôi nói là tôi và cô ấy không có quan hệ gì cả, sao em không tin?", Giang Hạ mỏi mệt bóp trán.
"Không có thì sao anh lại chuyển tiền cho cô ta?", Cố Ngọc Đình không nhịn được rống lên. Vì sao đến giờ anh ta còn muốn gạt cô, cô đã nói sẽ tha thứ cho anh ta rồi mà, sao anh ta còn chưa chịu thừa nhận sai lầm của mình?
"Đã nói là vì cô ấy bán cho tôi một cây nhân sâm trăm năm".
Cố Ngọc Đình đứng phắt dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Hạ: "Giang Hạ, rốt cuộc anh có muốn tiếp tục ở bên cạnh tôi không? Nếu như muốn, anh phải lấy lại số tiền kia, bằng không thì tôi và anh ly hôn".
Giang Hạ dùng sức vỗ bàn: "Em đừng có gây sự nữa được không?"
"Giang Hạ, anh thật sự khiến tôi thất vọng, tôi sẽ ly hôn với anh", Cố Ngọc Đình khóc lóc chạy ra ngoài.
Giang Hạ thở hắt ra một hơi, vô lực ngã ngồi trên mặt ghế. Giờ anh ta có nói cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng đợi cô ấy tỉnh táo lại rồi giải thích sau.
"Chị!", nhìn thấy Cố Ngọc Đình ôm mặt khóc chạy ra khỏi văn phòng, Cố Ngọc Hoa liền chạy đến đỡ chị của mình.
"Ngọc Hoa, anh ta vì người đàn bà kia mà to tiếng với chị, chị muốn ly hôn với anh ta, huhuhu...", Cố Ngọc Đình nhào vào ngực Cố Ngọc Hoa gào khóc.
Cố Ngọc Hoa vỗ lưng an ủi Cố Ngọc Đình: "Chị, chị đừng kích động, có lẽ là hiểu lầm thật đấy!"
Vừa rồi, cô ta đã hỏi các nhân viên ở tiệm thuốc thì được biết Mộc Ly chỉ mới đến làm việc hai ngày thôi, bởi vì y thuật của cô ta rất tốt nên Giang Hạ mới mời cô ta về làm việc ở tiệm thuốc, hai người họ cũng vừa quen biết đây thôi.
"Hiểu lầm gì chứ? Chúng ta về thôi, chị sẽ ly hôn với Giang Hạ", hiện tại, Cố Ngọc Đình không nghe lọt tai bất kỳ lời nào, trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến việc ly hôn cùng Giang Hạ.
Cố Ngọc Hoa bất đắc dĩ thở dài, đỡ Cố Ngọc Đình rời đi. Đợi về đến nhà, cô ta sẽ nhờ bố mẹ khuyên nhủ chị.
Ông bà Cố đang ở phòng khách nghe hí kịch, nhìn thấy Cố Ngọc Đình khóc lóc chạy về, bọn họ vội tắt radio: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
"Chị con...", Cố Ngọc Hoa vừa định nói thì Cố Ngọc Đình đã cắt ngang.
"Con muốn ly hôn với Giang Hạ".
"Tại sao?", ông bà Cố đều lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ vốn rất hài lòng về đứa con rể này, có năng lực, lại yêu thương con gái họ, sao giờ con bé này lại đòi ly hôn chứ?